Hoàng Phi Nhất Tiếu Khuynh Thành

Chương 313: Thăm Dò Chân Tướng






Hiện giờ là thời kỳ đặc biệt, hắn đã cưới Doãn Tiêu La, như vậy tất nhiên cũng có liên quan đến người của Doãn gia, bây giờ Doãn Hoàng hậu bị đày vào lãnh cung, chắc chắn hắn cũng sẽ bị ảnh hưởng.

“Buổi sáng lúc ta gặp phụ hoàng, ông ấy vẫn rất tức giận, không chịu buông tha cho chuyện của Hoàng hậu nương nương, cũng không phải trong triều không có quan viên cầu xin giúp, nhưng đều bị phụ hoàng bác bỏ.” Ôn vương khua khua tay, ra hiệu nàng ta đứng lên, cũng thở dài một hơi.

Doãn Tiêu La nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt, ngồi sang một bên, thị nữ thiếp thân lập tức rót đầy chén trà cho nàng ta.

“Vậy Hoàng hậu nương nương sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Phụ hoàng thật nhẫn tâm, nói đày vào lãnh cung là đày vào lãnh cung, phải làm sao mới tốt đây?” Doãn Tiêu La rủ mắt xuống, nếu không có Hoàng hậu đứng đằng sau ủng hộ, cuộc sống của nàng ta sẽ ngày càng khó khăn.

Ôn vương thản nhiên nói: “Yên tâm đi, mặc dù bị đày vào lãnh cung, nhưng tước vị Hoàng hậu nương nương vẫn còn đó, không sao.

Cũng không biết rốt cuộc là ai muốn hãm hại bà ta, hãm hại thế nào mà có thể chạm đến phòng tuyến cuối cùng của phụ hoàng.”
Nghe thấy câu này, Doãn Tiêu La đột nhiên ngẩng đầu nhìn Ôn vương, cau mày nghi ngờ: “Không biết là chuyện gì sao? Phụ hoàng đày Hoàng hậu nương nương vào lãnh cung, vậy mà không cho bên ngoài một câu trả lời thỏa đáng? Ngay cả một lý do để đày vào lãnh cung cũng không có?”
Nghe thấy nàng ta nói như vậy, lông mày Ôn vương từ từ nhíu lại, hơi cao giọng quát: “Mặc dù phụ hoàng làm việc tuyệt tình, nhưng sẽ không rêu rao chuyện lớn như vậy, chắc chắn là chuyện rất nghiêm trọng.”
Doãn Tiêu La chỉ cảm thấy trong lòng rối bời, giống như một con thuyền trôi nổi trong biển rộng mênh mông, chỉ cần một cơn gió nhẹ, một gợn sóng nhỏ tấn công cũng có thể lật thuyền.

“Vương gia, bây giờ chúng ta nên nghĩ cách gì cứu Hoàng hậu nương nương bây giờ? Chàng nói đi, chỉ cần thiếp có thể giúp được, nhất định sẽ đi làm.” Doãn Tiêu La không kịp chờ đợi muốn nghĩ cách giải quyết.

Lại bất chợt vội vã cuống cuồng nói: “Nếu không thiếp đi tìm cha thiếp, chắc chắn ông ấy sẽ có cách, thiếp đi tìm luôn.”
Doãn Tiêu La nói xong, đứng dậy muốn đi ra ngoài, nào ngờ bị Ôn vương quát: “Dừng lại, không nên xúc động.

Sáng nay Doãn quốc công cũng tiến cung, phụ hoàng căn bản không cho ông ta cơ hội nói chuyện, rõ ràng chuyện này không đơn giản, nàng đi cũng vô ích thôi, vẫn nên đợi trong phủ đi.”

“Vậy, vậy phải làm sao bây giờ?” Doãn Tiêu La nghe thấy Ôn vương nói như vậy, trong lòng cũng không biết phải làm sao, chợt ngồi phịch xuống ghế.

Nàng ta giống như một con ruồi không đầu bay loạn xạ, chỉ có Ôn vương mới là kim chỉ nam cho nàng ta, chỉ cần có hắn ở đây, cho dù nguy hiểm thế nào, nàng ta đều có thể tỉnh táo lại.

Có lẽ đây chính là ỷ lại, ánh mắt Doãn Tiêu La nhìn Ôn vương đầy tình cảm.

“Lặng lẽ theo dõi thay đổi.” Ôn vương mặt không cảm xúc nói.

Nét mặt Doãn Tiêu La chợt lạnh, ngồi trên ghế không nói lời nào.

Rời khỏi viện của Triết Tông, trong ngực Tiết Tịnh Kỳ cất giấu lá thư kia, Hàn Nguyệt đi theo sau lưng cô, hai người một trước một sau đi vào trong Đông Hoa Viên.

Mới đến hành lang, Tiết Tịnh Kỳ đã lấy lá thư trong ngực ra, thần thần bí bí kéo Hàn Nguyệt vào trong thư phòng.

“Hàn Nguyệt, ta có chuyện muốn nhờ ngươi, đây là lệnh bài của ta, ngươi cầm nó xuất cung một chuyến, đưa lá thư này cho Minh vương phi của Minh vương phủ giúp ta.” Tiết Tịnh Kỳ len lén nhét lá thư vào trong tay Hàn Nguyệt.

Chạm vào lá thư hơi thô ráp, sắc mặt Hàn Nguyệt mang theo lo lắng nói: “Công chúa, để ta đi đưa thư cho Minh vương phi, hình như không hay cho lắm?”
Tiết Tịnh Kỳ thở dài một hơi, nhìn gió tuyết đầy trời bên ngoài cửa sổ: “Trong cung này, ta chỉ có thể tin tưởng ngươi, ngươi đi là ta yên tâm nhất.

Nhớ kỹ, chuyện này không thể để cho bất kỳ ai phát hiện.”
Không thể để cho bất kỳ ai phát hiện? Hàn Nguyệt khó xử nhíu mày, chuyện này tất nhiên phải nói cho Minh vương rồi.

Nhưng nếu nàng ta đã đồng ý với Tiết Tịnh Kỳ, vậy nhất định phải thực hiện lời hứa với cô.

Nếu như tiến vào Minh vương phủ, chắc chắn Thích Mặc Thanh sẽ phát hiện ra hành tung của nàng ta, chớ nói chi đến giữ bí mật.

Hàn Nguyệt suy nghĩ, nếu nàng ta đã không thể giữ bí mật hành tung, vậy có thể giữ bí mật nội dung trong bức thư, chỉ cần nàng ta không nói cho Minh vương, chẳng phải vậy là được rồi sao?
“Công chúa, nô tỳ biết rồi, nhưng Minh vương phủ canh phòng nghiêm ngặt, chưa chắc bọn họ sẽ cho nô tỳ đi vào.” Hàn Nguyệt mím mím môi, ngẩng đầu liếc nhìn Tiết Tịnh Kỳ, ngượng ngùng nói ra.

“Chuyện này cũng dễ xử lý, trước đó cũng từng đưa thư cho A Lạc Lan, ngươi cứ nói là đến đưa thư cho Minh vương phi là được rồi, chắc hẳn bọn họ sẽ không làm khó ngươi.” Tiết Tịnh Kỳ trấn an.

Tất nhiên Hàn Nguyệt biết bọn họ sẽ không làm khó mình, nhưng vẫn phải thể hiện đầy đủ ở trước mặt Tiết Tịnh Kỳ.

Hàn Nguyệt cất lá thư vào trong tay áo, hỏi: “Công chúa, vậy khi nào nô tỳ xuất cung là thích hợp?”
Mùa đông tối nhanh, Tiết Tịnh Kỳ nhìn sắc trời bên ngoài, trời đã tối, chắc hẳn lúc này cửa cung đã bị khóa rồi, coi như muốn ra cũng không ra được.

“Sắc trời đã tối, chắc hẳn bây giờ không ra được, chờ đến sáng mai rồi đi, ngươi phải cất giữ thật kỹ lá thư này đấy.” Tiết Tịnh Kỳ thản nhiên nói.

Hàn Nguyệt khẽ vươn tay là có thể chạm vào lá thư trong tay áo mình, gật đầu.

Càng nghĩ càng cảm thấy, không có ai đưa lá thư này tốt hơn Hàn Nguyệt.

Hàn Nguyệt vốn là người của Thích Mặc Thanh, dễ dàng tiến vào Minh vương phủ, hơn nữa Thích Mặc Thanh cũng sẽ không nghi ngờ nàng ta.

Vốn dĩ còn lo lắng không biết Hàn Nguyệt có thể sẽ đưa lá thư này cho Thích Mặc Thanh xem không.

Nhưng giờ cũng không cần lo lắng, nếu nàng ta đã đồng ý với mình, vậy sẽ không làm trái lời hứa.

Chỉ cần nhớ đến những hành động khác thường của Thích Mặc Thanh gần đây, trong lòng Tiết Tịnh Kỳ chập trùng không yên.

Khi A Lạc Lan vừa nhận được thư của Tiết Tịnh Kỳ, đã cảm thấy chuyện này là không có khả năng, không cho là quan trọng mỉm cười.

Nhưng, ngoài ra trong thư còn có một số nhắc nhở khác, A Lạc Lan khẽ che lại một góc, con ngươi chuyển động, cong môi nở một nụ cười yếu ớt.

Khi nhấc bút muốn viết thư hồi âm, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Hàn Nguyệt, Hàn Nguyệt đang đứng ở bên cạnh chờ nàng ta viết thư hồi âm.

“Ngươi, ngươi tên là Hàn Nguyệt phải không?”
Hàn Nguyệt gật đầu: “Vâng.”
“Hàn Nguyệt à, gần đây sức khỏe Công chúa thế nào? Vì sao trong thư nói sức khỏe nàng không được tốt chứ?” A Lạc Lan lo lắng nhìn chằm chằm nàng ta, trong mắt mang theo mấy phần phê bình.

Hàn Nguyệt nghe thấy nàng ta nói như vậy, hai mắt trừng lớn tựa như chuông đồng, giọng nói khó nén được kinh ngạc.

“Vương phi, người nói gì vậy? Gần đây sức khỏe Công chúa không được tốt? Vì sao ta ngày ngày hầu hạ nàng mà lại không biết?”
A Lạc Lan thấy nàng ta kích động như vậy, đặt bút xuống đứng dậy, giơ mặt sau thư quơ quơ trước mặt nàng ta.

“Ngươi xem ngươi xem, trong thư Công chúa viết rất rõ ràng, trong người không thoải mái, nếu nàng không muốn nói, đương nhiên sẽ không nói cho ngươi, mà ngươi là thị nữ thiếp thân, lại không phát hiện, thật sự không được đâu!” A Lạc Lan đau lòng lắc đầu.

Trái tim Hàn Nguyệt bỗng nhiên xiết chặt.

“Nô tỳ, nô tỳ… có tội, vậy mà không phát hiện sức khỏe Công chúa không tốt, sau khi trở về nhất định sẽ tự phạt.” Sắc mặt Hàn Nguyệt tái nhợt cúi đầu nói.

A Lạc Lan cúi đầu nhìn lá thư trong tay, bước lên vỗ bờ vai nàng ta: “Thật ra chuyện này cũng không liên quan đến ngươi, nếu bản thân Công chúa không muốn nói, ngươi không phát hiện ra được.”
Hàn Nguyệt không dám ngẩng đầu: “Đúng là nô tỳ sơ sót, trong thư Công chúa có nói nàng bị bệnh gì không?”
Nhìn dáng vẻ tin tưởng không nghi ngờ của nàng ta, A Lạc Lan đau lòng lắc đầu nói: “Trong thư Công chúa cũng không nói mình bị bệnh gì, chỉ nói là muốn gặp mặt ta, tiếc rằng bây giờ ta bị nhốt trong Vương phủ, vốn không ra ngoài được.”
Chỉ trong chớp mắt, vậy mà hai hàng nước mắt lăn dài, A Lạc Lan khó chịu nằm sấp trên bàn khóc thút thít.

“Xin lỗi, là ta mất khống chế, ngươi ra ngoài trước đi, ta muốn khóc một mình một lát.” A Lạc Lan buồn rầu nói.

Mới khóc không bao lâu, chỉ nghe thấy tiếng bước chân vội vã, sau đó là tiếng chốt cửa bị mở ra.

Hàn Nguyệt đã mở cửa rời khỏi nơi này, A Lạc Lan lập tức ngẩng đầu lên, chậm rãi mở cửa, chỉ thấy bóng lưng Hàn Nguyệt đang vội vàng bước qua khúc rẽ hành lang.

Nàng ta nhanh nhẹn lách người, lập tức đi theo.

Bước chân Hàn Nguyệt vội vàng, hoàn toàn không chú ý đến chuyện xảy ra bên cạnh, lúc này trong lòng nàng ta chỉ nhớ mỗi việc trong người Tiết Tịnh Kỳ có bệnh.

Ngay cả tiếng bước chân của A Lạc Lan đi theo sau cũng không nghe thấy.


Quả nhiên là đi vào thư phòng, A Lạc Lan tận mắt nhìn thấy Hàn Nguyệt bước vào thư phòng, vội vàng lén lút trốn đằng sau cửa sổ thư phòng, nín thở nghe động tĩnh bên trong.

Chỉ nghe thấy mấy từ vụn vặt, còn cả tiếng rống giận của Thích Mặc Thanh, nàng ta vội vàng che lỗ tai, ngồi xổm xuống.

Mặc dù sắc mặt Thích Mặc Thanh lạnh lẽo, nói năng cẩn thận, nhưng khi nổi giận lại khiến cho người ta run rẩy cả người.

“Ngươi ở bên cạnh nàng lâu như vậy, thậm chí ngay cả việc trong người nàng có bệnh cũng không biết? Nếu không phải hôm nay nàng sai ngươi đưa thư cho Vương phi, có phải vĩnh viễn sẽ không biết chuyện này hay không?” Thích Mặc Thanh nắm chặt chén trà trong tay, chỉ khẽ bóp, cái chén đã tan thành muôn mảnh.

“Hàn Nguyệt bất tài, xin Vương gia trách phạt.” Hàn Nguyệt biết chàng rất tức giận, mà quả thật là mình không làm tròn bổn phận, nàng ta cam lòng chịu trừng phạt.

“Nàng bị bệnh gì?” Thích Mặc Thanh lạnh giọng hỏi.

Hàn Nguyệt lắc đầu: “Nô tỳ không biết, thư là Công chúa đưa cho Vương phi, nô tỳ cũng không xem.”
Nghe nàng ta nói như vậy, Thích Mặc Thanh lại lạnh lùng cười, tức giận nói: “Cái gì mà Công chúa Vương phi? Người trong cung kia mới thật sự là Vương phi, sau này ở trước mặt ta, chỉ có Tiết Tịnh Kỳ mới là Vương phi.”
Vương phi thật giả gì chứ? Hàn Nguyệt nghe mà bối rối.

“Vương gia, người nói người ở trong cung mới là Vương phi thật? Công chúa Hòa Sắt mới là Vương phi thật sự?” Hàn Nguyệt nghe mà như lọt trong sương mù, vớ được điểm quan trọng, hỏi.

Mày kiếm của Thích Mặc Thanh nhíu chặt, ánh mắt sắc bén quét qua mặt nàng ta, giọng nói lạnh lẽo: “Ngươi hầu hạ nàng lâu như vậy mà bây giờ mới biết nàng là Vương phi thật? Rốt cuộc bản vương có nên cho ngươi hầu hạ bên cạnh nàng nữa không đây?”
May mà A Lạc Lan sợ mình nghe thấy sự thật sẽ mất khống chế, vì vậy đã sớm cắn ống tay áo của mình, không ngờ, nàng ta lại dễ dàng nghe được chân tướng như vậy.

May mắn là vậy, nếu không mình phát ra tiếng ngạc nhiên sợ hãi, vậy thì bị bọn họ phát hiện rồi.

Không ngờ lời Tiểu Hoa nói đều là sự thật, nếu không phải cô bảo mình thăm dò Hàn Nguyệt, Hàn Nguyệt cũng sẽ không nói chuyện này cho Thích Mặc Thanh.

Chính mình cũng sẽ không nghe được chân tướng chấn động như vậy.

Bàn tay A Lạc Lan che lên lồng ngực mình, chậm rãi đi từ hậu viện đến hành lang, trái tim siết chặt lại.

Thì ra, Thích Mặc Thanh đã phát hiện mình là giả từ lâu, vậy rốt cuộc mình phải làm gì đây?
Nếu như tiếp tục đợi ở nơi này, sớm muộn cũng có một ngày bị vạch trần, nếu như không đợi ở nơi này, vậy nàng ta phải dùng thân phận gì hồi cung?
Sắc mặt A Lạc Lan khó coi tái nhợt nhìn gió tuyết bên ngoài, rốt cuộc mình nên đến nơi nào?
Trở về phòng, A Lạc Lan cố nén xúc động trong lòng, khó chịu mà viết một lá thư hồi âm, chỉ chờ Hàn Nguyệt quay lại mang lá thư này vào trong cung.