Hoàng Phi Nhất Tiếu Khuynh Thành

Chương 308: Phong Vân Tứ Phía






Loại trò này, Dung Tần sao chưa từng dùng qua chứ?
Trong lòng bà ta rất rõ, khổ nhục kế chính là kế tốt nhất với Gia Thành Đế, không ngờ Doãn hoàng hậu mấy ngày nay vẫn luôn đóng cửa không đi ra ngoài, chính là nghĩ đến cái kế này.

Xem ra, bà ta thực sự xem thường Doãn hoàng hậu rồi.

Không có Nhược Châu ở bên cạnh bà ta, bà ta vẫn có thể lên kế hoạch chuyện này một cách hoàn mỹ như thường.

“Dung Tần, chuyện này nàng thấy thế nào?” Gia Thành Đế quay đầu nhìn về phía Dung Tần ở bên cạnh, hỏi ý kiến của bà ta.

Trong lòng Dung Tần vô cùng ngạc nhiên, không ngờ Gia Thành Đế lại hỏi suy nghĩ của bà ta?
Là đang hỏi về chuyện của Doãn hoàng hậu hay là đang hỏi về chuyện thái giám đầu độc, rốt cuộc bà ta nên trả lời như thế nào?
Ngẩng đầu lên, lập tức đối diện với ánh mắt khiêu khích của Doãn hoàng hậu, đôi lông mày lá liễu hơi nhướng lên chứng thực sự thành công của bà ta, đây là đang cảnh cáo mình đừng làm những chuyện vô nghĩa sao.

“Hoàng thượng, chuyện này đã khiến tâm trạng của thần thiếp không được yên ổn, thần thiếp chỉ cần nghĩ đến chuyện xảy ra ngày hôm đó, đã cảm thấy rất sợ hãi.

Cho dù người thái giám mưu hại không phải là thần thiếp, chỉ cần ở trong cung một ngày, thì người bị mưu hại càng nhiều, thần thiếp rất lo lắng.” Dung Tần lo lắng nhìn Gia Thành Đế.

Bà ta chỉ là một phi tần nhỏ nhoi, sao có thể so sánh với hoàng hậu, đương nhiên phải nhặt lấy những lời dễ nghe để nói.

Gia Thành Đế gật đầu, đột nhiên cảm thấy phi tần trong hậu cung hiểu chuyện hơn rất nhiều.

Doãn hoàng hậu ở bên cạnh đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Dung Tần, trên khuôn mặt mang theo nụ cười khiêu khích.


Trải qua mấy chuyện này, bà ta cảm thấy Dung Tần cũng không khó đối phó giống như tưởng tượng của bà ta, bản thân chỉ cần động não một chút là có thể xoay chuyển trái tim hoàng thượng về phía mình.

“Hoàng hậu, mấy ngày nay nàng cũng vất vả rồi, mau quay về nghỉ ngơi đi.

Chuyện này trẫm sẽ giao cho hình bộ đi điều tra.” Gia Thành Đế an ủi Doãn hoàng hậu.

Thấy Doãn hoàng hậu gật đầu, lại quay đầu an ủi Dung Tần: “Dung Tần, chuyện này trẫm chắc chắn sẽ cho nàng một lời giải thích, cho dù phía sau có người chỉ định hay không, trẫm cũng sẽ không để cho thái giám kia sống, sau này nàng không cần phải lo lắng.”
Điều tra đến cuối cùng, kết quả lại như vậy, trên mặt Dung Tần có chút khó chịu, phẫn uất, nhưng lúc ngẩng đầu lên lại biến thành khuôn mặt tươi cười.

“Hoàng thượng, thần thiếp tin tưởng người.” Đến cuối cùng cũng chỉ có thể nói câu này mà thôi.

Tốn tâm tư, chịu ủy khuất, bị hạ độc, bị làm nhục, đến cuối cùng điều bà ta có thể làm chẳng qua cũng chỉ có một câu này mà thôi.

Dung Tần tức giận nghiến răng, siết chặt chiếc khăn tay ở trong tay.

Có trách thì chỉ có trách mình không tàn nhẫn, không nghĩ ra cách cùng đi đến chỗ chết với Doãn hoàng hậu.

Bà ta tức giận nhắm mắt lại, có chút hoa mắt chóng mặt.

“Hoàng thượng lên xe.” Giọng nói của An công công vang vọng khắp cung điện.

Ông ta như vậy là muốn đi sao, chưa từng ở lại một phút.

Dung Tần đứng dậy, ánh mắt nhìn theo ông ta rời đi.

Đúng lúc này, bên ngoài lại có một người đàn ông mặc áo choàng màu xanh đậm đi đến, dung mạo phi phàm, dáng người mảnh mai, trên người đều là tuyết trắng, gần như không nhìn rõ hắn ta trông như thế nào.

Mãi đến khi hắn ta quỳ trên mặt đất, Dung Tần mới nhìn ra dáng vẻ của hắn ta.

“Phụ hoàng chờ một chút, nhi thần có chuyện muốn nói với phụ hoàng.” Luân Vương đột nhiên quỳ xuống trước mặt Gia Thành Đế.

Gia Thành Đến vừa đứng dậy, thấy hắn ta có chút kinh ngạc, vội vàng ngồi xuống.

“Sao ngươi lại đến đây? Có chuyện gì sao?” Gia Thành Đế uy nghiêm hỏi.

Luân Vương quỳ thẳng trên mặt đất, bởi vì chạy quá nhanh, thị vệ đi theo bây giờ mới theo kịp, thấy trên người hắn ta toàn là tuyết, không khỏi có chút đau lòng.

Người thị vệ kia cùng vội vàng quỳ xuống trước mặt Gia Thành Đế.

“Nhi thần nghe nói trong cung xảy ra chuyện thái giám hạ độc, nghĩ đến chuyện này dù sao cũng sẽ uy hiếp đến quyền uy của phụ hoàng, nếu như không xử lý tốt, sợ là trong cung lòng người hoảng sợ.

Vì vậy nhi thần bạo gan tự mình âm thầm điều tra chuyện này, phát hiện có chuyện kỳ lạ.” Luân Vương nói.

Hắn phong trần mệt mỏi đi đến, lại lo lắng chuyện hạ độc trong cung, hôm nay xem ra đã tìm ra được chút manh mối rồi.

Gia Thành Đế đương nhiên sẽ không trách hắn ta, sau khi chuyện này xảy ra, ngay cả ông ta cũng có chút sợ hãi.

“Ngươi vì sự an toàn trong cung, sao trẫm có thể trách ngươi? Mau đứng dậy đi, đứng dậy rồi nói.” Gia Thành Đế ân cần đỡ hắn đứng dậy.

Luân Vương đứng thẳng, cương nghị, trên khuôn mặt không có một chút sợ hãi nào, ánh mắt cương trực nhìn thẳng vào Gia Thành Đế.

“Gần đây nhi thần vẫn luôn điều tra lai lịch của thái giám kia, ở bên ngời cung điều tra được một người tên là Lâm Tùng; chính là tên mà hắn ta dùng trước khi vào cung.

Sau khi hắn ta bí mật vào cung, vẫn luôn quét dọn ở thiên viện trong cung, rất ít khi lộ diện, vì vậy chúng ta rất xa lạ với hắn ta.

Luân Vương nói đến đây, ánh mắt liếc nhìn Doãn hoàng hậu, chỉ là một cái liếc mắt, rất nhanh đã thu lại ánh mắt.

Gia Thành Đế gật đầu: “Nói tiếp đi.”
“Mà danh sách cung nhân, quả thật không ghi chép tên của hắn, cho dù hoàng hậu nương nương có điều tra như thế nào cũng không điều tra ra được.” Luân Vương nói xong, lại nhìn Doãn hoàng hậu.

Sau khi bị anh ta nhìn với ánh mắt kỳ lạ hết lần này đến lần khác, sắc mặt Doãn hoàng hậu có chút khó coi và chột dạ.

“Đúng vậy, bổn cung quả thật không điều tra được gì.” Doãn hoàng hậu cúi đầu nói.

Luân Vương lại nói: “Hoàng hậu nương nương không điều tra ra cũng là điều bình thường, phải nói là cái tên Lâm Tùng này tại sao có thể vào cung, tại sao có thể ra tay với Dung Tần, chuyện này, hoàng hậu nương nương rõ hơn ai hết.”
Giọng nói vừa rơi xuống, cơ thể Doãn hoàng hậu đột nhiên run rẩy, vẻ mặt sợ hãi, hoang mang bất an, bà ta mặt không chút huyết sắc trông giống như chịu sự sợ hãi tột độ.

“Luân Vương, ngươi đang nói gì vậy? Sao hoàng hậu có thể biết chuyện này?” Giọng nói của Gia Thành Đế có chút không kiên nhẫn.

Luân Vương mặt không chút biểu cảm đưa tay ra, thị vệ ở phía sau hắn ta lập tức đặt một cuốn sổ lên tay hắn ta.

“Phụ hoàng, nếu như nhi thần không có bằng chứng thì cũng không dám nói linh tinh.

Đây chính là cuốn sổ mà nhi thần tìm được trong phủ đệ của Lâm Tùng ở ngoài cung, bên trong ghi chép lại những chuyện mà hắn ta làm trong mấy năm nay.”
Cuốn sổ màu xanh lam kia giống như ngọn lửa nóng bỏng tay, như có một quả cầu lửa không ngừng bốc lên từ trong cuốn sách.

Cả người Doãn hoàng hậu run rẩy càng kịch liệt, không có ai biết rõ hơn bà ta đây là cái gì.

“Đưa lên đây.” Lời nói của Gia Thành Đế vừa rơi xuống, bên cạnh lại xuất hiện một bóng người, trực tiếp lao đến bên cạnh An công công, ý đồ giành lấy cuốn sách từ trong tay của ông ta.

Nhưng, người đó vẫn chưa chạm vào cuốn sách, Luân Vương đã bất ngờ nắm lấy tay bà ta, kéo bà ta về phía sau mình.

“Ngươi chỉ là một hoàng tử nhỏ bé lại dám vô lễ với bổn cung, mau buông bổn cung ra.

Hoàng thượng...!những thứ viết trong đó đều là giả....không được xem....không được xem....” Doãn hoàng hậu đưa một tay ra, hung dữ hét lên.

Gia Thành Đế đã cầm lấy cuốn sách.

Lúc này Dung Tần lại đứng dậy, từ từ đi đến trước mặt bà ta, trên mặt mang theo một nụ cười lạnh lùng.

“Hoàng hậu nương nương, sao tỷ biết những thứ viết bên trong đều là giả? Trừ khi tỷ sớm đã xem qua rồi?’
Doãn hoàng hậu đã phát điên rồi, trong lòng bà ta biết rõ, để Gia Thành Đế nhìn thấy cuốn sách kia ý tứ sẽ là gì, chính là địa ngục.

Bà ta từ từ buông thõng người, cả người vô lực, mềm nhũn ngã xuống đất, ngay cả sức lực để nói chuyện cũng không có.

Bà ta là con gái nhà họ Doãn, mục đích bà ta sinh ra chính là làm hoàng hậu, bà ta được chỉ định là hoàng hậu của nước Thích Diệp, chuyện này không ai có thể thay đổi được.


Gia Thành Đế cầm cuốn sách, ngẩng đầu lên nhìn Doãn hoàng hậu đã phát điên, ánh mắt có chút kỳ lạ, đưa ta từ từ mở cuốn sách kia ra.

Thời gian đã gần đến buổi trưa, Tiết Tịnh Kỳ ngồi trên chiếc ghế ở bên ngoài, trong tay nắm chặt lò sưởi, nhìn tuyết lớn bay lả tả bên ngoài, đột nhiên cảm thấy những ngày tháng như thế này thật sự không tồi.

“Công chúa, hình như người không có một chút lo lắng nào?” Hàn Nguyệt ở bên cạnh cô đột nhiên hỏi.

“Lo lắng, mọi chuyện sẽ tiếp tục xảy ra, không lo lắng mọi chuyện cũng sẽ tiếp tục xảy ra, kết quả cũng đều giống nhau.” Tiết Tịnh Kỳ siết chặt lò sưởi trong tay, đôi mắt hơi nheo lại nhìn tuyết trắng bên ngoài.

Cán chuôi của Doãn hoàng hậu quá nhiều, chỉ cần là người có ý chí, có thể bắt được.

Trăm phương ngàn kế đối phó với Doãn hoàng hậu, tiếp theo chính là Doãn Tiêu La, dù sao Gia Thành Đế cũng có chút phòng bị với người nhà họ Doãn, cô lãng phí tâm tư này không phải đúng lúc giúo ông ta thu dọn một phiền phức lớn sao?
“Công chúa, người thật sự rất thờ ơ, nô tì không làm được.

Dù sao chuyện này cũng liên quan đến hoàng hậu hiện nay, cho dù kết cục có như thế nào, truyền ra ngoài, đều là một chuyện chấn động.” Hai tay Hàn Nguyệt nắm chặt với nhau, trong lòng có chút lo lắng.

“Đúng vậy, nhưng Hàn Nguyệt, lần này may là có những người ở ngoài cung kia của ngươi, mới có cơ hội tìm Lâm Tùng, từ trong phủ của hắn tra tìm ra nhiều chứng cứ phạm tội như vậy.” Tiết Tịnh Kỳ ngẩng đầu lên cảm ơn nàng ta.

Nếu như không có mối quan hệ của Hàn Nguyệt, cô cũng không thể điều tra ra được trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, tên thái giám kia lại có mối quan hệ với Doãn hoàng hậu, cũng sẽ không biết được những chuyện khiến người khác tức giận mà Doãn hoàng hậu đã làm nhiều năm nay.

“Nô tì có thể giúp được công chúa, trong lòng rất vui vẻ, cho dù công chúa nói gì, nô tì đều sẽ làm theo.” Hàn Nguyệt khẽ cười nói.

Mà bên ngoài cung, trong phủ Minh Vương, Thích Mặc Thanh dựa vào ghế trong thư phòng, đôi mắt hơi nheo lại, nhận tin tức từ trong cung truyền đến.

“Vương gia, đồ đã giao đến tay Luân Vương, ngài ấy đã kịp thời đi đến phủ của Doãn hoàng hậu, có lẽ lúc này hoàng thượng đã nhìn thấy rồi.” Lãnh Tước đi vào báo cáo chuyện này.

Trong cung của Doãn hoàng hậu có tai mắt của chàng, Minh Vương phủ mới có thể kịp thời nhận được bồ câu đưa tin, nhìn thấy tin tức.

“Ừ.” Thích Mặc Thanh gật đầu, dường như tất cả mọi chuyện đều nằm trong dự đoán của chàng.

“Vương gia, thuộc hạ vẫn luôn không hiểu, tại sao chuyện này phải giao cho Luân Vương đi làm? Chúng ta ở trong cung còn có người đáng tin hơn để lựa chọn.” Lãnh Tước nghi hoặc không thôi.

Thích Mặc Thanh lạnh lùng nói: “Luân Vương là người trong tất cả các hoàng tử không liên quan đến việc tranh giành triều đình, đây cũng là nguyên nhân mà ta thích hắn.

Cuốn sổ là do hắn ta giao đến tay phụ hoàng, phụ hoàng sẽ cảm thấy hắn ta chính nghĩa, lẫm liệt.

Nếu như đổi thành người khác, phụ hoàng sẽ cảm thấy rắp tâm, khó lường.