Hoàng Phi Nhất Tiếu Khuynh Thành

Chương 295: Lẻ Loi Một Mình






Vẻ mặt Gia Thành Đế rất khó coi.

Ông ta không biết tại sao mọi chuyện lại thành thế này.

Ông ta cảm thấy chuyện nhà trái lại càng làm người ta thấy buồn phiền hơn chuyện triều chính.

"Nếu chuyện đã đến mức này, các người nói đều không sai, vậy để trẫm suy nghĩ vài ngày sẽ đưa ra câu trả lời." Sắc mặt Gia Thành Đế có hơi nghiêm túc nói.

Hấp tấp như vậy đã phải tiếp nhận những sự việc vừa xảy ra, nói những lời này sau đó khiến trái tim của Thích Mặc Thanh lần nữa bị đình trệ.

Ngày nào chưa có được Tiết Tịnh Kỳ thì ngày đó chàng không thể yên tâm.

Nếu chàng vì chuyện này mà bỏ lỡ cơ hội rất tốt này, vậy thì cả quãng đời còn lại cũng không thể bù đắp được.

"Phụ hoàng, cho dù nhi thần không cưới công chúa Hòa Sắt, vậy nhất định phải cưới tỳ nữ bên cạnh công chúa Hòa Sắt.

Nếu phụ hoàng không đồng ý, nhi thần đành phải dẫn nàng rời đi." Thích Mặc Thanh cắn răng, lạnh lùng nói.

Ánh mắt chàng kiên định không cho phép người khác được nghi ngờ, trên gương mặt nghiêm nghị sắc bén, không hề có chút cảm xúc nào.

A Lạc Lan ở bên cạnh thấy chàng đứng lên thì liên tục lùi lại, nhưng không ngờ đã bị chàng nắm lấy cổ tay nhỏ nhắn của mình.

Sức chàng lớn nên nàng ta không rút tay ra được, chỉ có thể bị chàng nắm chặt trong tay.

"Ngươi thả ta ra...!Thả ta ra...!Ta không đi theo ngươi!" A Lạc Lan đánh không được, kéo chẳng xong, đành phải kêu to mong người khác chú ý.

Nhưng bóng lưng rộng lớn trước mặt lại không cho nàng ta bất kỳ cơ hội nào thoát ra được, nàng ta càng muốn thoát khỏi sự khống chế, chàng càng nắm chặt hơn.

"Minh Vương! Trẫm còn chưa nói gì, ngươi lại dám dẫn nàng đi ngay trước mặt trẫm à? Ai cho phép ngươi làm càn như vậy?" Gia Thành Đế vỗ bàn, sắc mặt khó coi.

Thích Mặc Thanh không run rẩy cũng không khiếp sợ, dường như chỉ cần ra khỏi cánh cửa này, trước mặt chính là mảnh đất rộng lớn.


Chàng có thể dắt người chàng yêu nhất đi trên mảnh đất này, sống cuộc sống như thần tiên vậy.

A Lạc Lan lại không từ bỏ ý định thoát khỏi tay chàng.

Trong lúc chàng không đề phòng, nàng ta chợt giẫm mạnh lên chân Thích Mặc Thanh, bản thân ngả người về phía sau, cố vùng thoát khỏi tay chàng.

Nhưng phía sau không có chỗ dựa, thấy mình sắp ngã xuống đất, nàng ta chợt nhắm mắt lại.

Nhưng một giây trước khi ngã xuống đất, một bàn tay đã đỡ lấy nàng ta, bàn tay này ôm lấy thắt lưng mềm mại và kéo mạnh lên, cơ thể nàng ta cũng được kéo lên theo.

"Ngươi..."
A Lạc Lan nhìn gương mặt lạnh lùng, động tác bình thản kèm theo sự trừng phạt của Thích Mặc Thanh, nàng ta mới nói được một từ, lúc này khăn che trên đầu lại rơi xuống.

Chiếc khăn che mặt màu trắng nhẹ nhàng rơi xuống đất.

Không có tấm khăn này che chắn, A Lạc Lan đã nhìn được rõ ràng hơn.

Nhưng ánh mắt của mọi người lại tập trung ở trên người nàng ta.

Mọi người đều bất giác đứng lên vì kinh ngạc.

Chén rượu trong tay Ôn Vương lập tức rơi xuống đất.

Nhưng hắn không rảnh để ý tới, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào mặt A Lạc Lan, mãi vẫn không rời đi.

"Tịnh Kỳ..." Đôi môi mỏng của hắn mở ra, chậm rãi thốt ra hai từ xa lạ mà lại quen thuộc này.

Trong đại điện lập tức nóng lên như nước sôi vậy, trong lòng mọi người không ngừng suy đoán đáp án về chuyện này.

Tiết Tịnh Kỳ chết hơn một năm, không ngờ đã sống lại?
"Đây là sao vậy?" Thái tử cũng lập tức đứng lên, nhìn về phía Thích Mặc Thanh.

Ngay cả Gia Thành Đế cũng nhìn A Lạc Lan không chớp mắt.

Trong lòng của bọn họ lập tức hiểu rõ lý do Thích Mặc Thanh không để ý tới quốc pháp cũng muốn xin cưới người thị nữ này, không để ý tới mệnh lệnh của Gia Thành Đế cũng muốn dẫn theo nàng ta rời đi.

Hóa ra, tất cả đều có nguyên nhân.

Không ngờ người trước mắt này là Tiết Tịnh Kỳ!
Hầu hết mọi người ở đây đều biết Tiết Tịnh Kỳ, trong đầu bọn họ không sao quên được bóng dáng của cô lúc trước.

A Lạc Lan vội che mặt, không để bọn họ nhìn gương mặt này nữa.

Cho dù nàng ta không hiểu tại sao gương mặt này lại gây ra chấn động lớn như vậy, nhưng nàng ta biết mục đích của mọi người không trong sáng.

"A Lan." Tiết Tịnh Kỳ thấy thế, vội vàng bước tới ôm lấy cơ thể đang run rẩy của nàng ta, liều chết bảo vệ nàng ta ở sau lưng mình.

Gia Thành Đế chỉ vào A Lạc Lan, kinh ngạc nói: "Ngươi… ngươi rốt cuộc là ai? Sao mặt ngươi lại giống hệt với Minh Vương phi đã chết vậy?"
Thích Mặc Thanh bước tới trước mặt A Lạc Lan, lạnh lùng nhìn thẳng vào Tiết Tịnh Kỳ và chợt đẩy cô ra, kéo A Lạc Lan đi.

"Thích Mặc Thanh, ngươi đứng lại cho trẫm.

Hôm nay xảy ra chuyện lớn, ngươi lại muốn đi như vậy sao? Thậm chí ngươi cũng không định giải thích với trẫm à?" Gia Thành Đế dường như muốn bước xuống để giữ Thích Mặc Thanh lại, nhưng nhiều lần bị Doãn Hoàng hậu bên cạnh kéo lại.

"Hoàng thượng, Hoàng thượng bớt giận, thân thiếp thấy chuyện này không đơn giản đâu.

Minh Vương đã không muốn nói, không bằng tạm thời ép chuyện này xuống, chờ sau này lại nói tiếp." Doãn Hoàng hậu cản Gia Thành Đế, hai bàn tay xoa ngực ông ta, giúp ông ta dễ thở.

Sắc mặt mọi người không giống nhau, có người chấn động, không dám tin, sợ hãi, xem thường...!các vẻ mặt đặc sắc, thay đổi không ngừng.

"Đứa con bất hiếu...!Đứa con bất hiếu này!" Gia Thành Đế suýt nữa nghẹn thở, ngồi bịch xuống ghế rồng.

Thích Mặc Thanh nắm chặt lấy tay A Lạc Lan.

Lần này bất kể thế nào, chàng cũng sẽ không để cho A Lạc Lan thoát khỏi lòng bàn tay của chàng.

Chàng liếc nhìn Tiết Tịnh Kỳ bị mình đẩy ngã, hàng lông mi thật dài rũ xuống, dường như không đành lòng lắm.

Nhưng chút không đành lòng này đã nhanh chóng bị vẻ lạnh lùng của chàng che giấu.

Suy cho cùng, chàng không có tình cảm với cô, sẽ không có chút quý trọng nào.

"Đi theo ta." Thích Mặc Thanh nắm chặt tay A Lạc Lan kéo ra ngoài.

Tiết Tịnh Kỳ ngồi dưới đất, gương mặt quyến rũ ửng hồng, cố không để cho nước mắt rơi xuống.

Cuối cùng, cô tốn nhiều công sức như vậy vẫn không có được trái tim của chàng.

Ngay cả chút thương hại cuối cùng của chàng cũng chỉ đơn giản là một ánh mắt như vậy.

Đột nhiên, một bàn tay ấm áp ôm lấy thắt lưng của cô, kéo cô lên.

"Trên mặt đất lạnh, đừng ngồi lâu." Giọng nói ôn hòa của Triết Tông vang lên bên tai cô, chậm rãi đỡ cô dậy.

Đến lúc này, không ngờ chỉ có Triết Tông quan tâm tới mình?
Quả thật là người đời đều bạc bẽo.

Cô chậm rãi đứng lên, chút hoe đỏ trong mắt cô đã nhanh chóng hoàn toàn biến mất.

"Cám ơn ngươi." Cô tránh bàn tay của hắn ta, tự mình quay về chỗ ngồi cũ.

"Công chúa..." Triết Tông vẫn hơi lo lắng, không khỏi kêu lên.

"Ta không sao, không cần lo lắng." Sắc mặt Tiết Tịnh Kỳ không đổi, nói.

Dường như tất cả mọi tiếng ồn ào xung quanh đều biến mất, chỉ có tiếng gió tuyết bình thản phía ngoài.

Không biết bao lâu sau, Tiết Tịnh Kỳ mới nghe được giọng nói của Gia Thành Đế: "Công chúa Hòa Sắt, trẫm nhất định sẽ cho ngươi một câu trả lời thỏa đáng về chuyện ầm ĩ hôm nay.

Đứa con bất hiếu như vậy, trẫm không thể không trói hắn lại!"
Trói chàng lại ư? Vừa rồi ở trên điện ông ta có nhiều cơ hội như vậy, sao đến giờ mới nói? Rốt cuộc là ông ta không nỡ, hay chỉ nói cho cô nghe?
Dường như im lặng rất lâu, Tiết Tịnh Kỳ mới nói: "Cảm ơn Hoàng thượng đã ưu ái, chuyện này là chuyện nước Thích Diệp, chẳng liên quan gì tới ta.

Chỉ là thị nữ của ta bị Minh Vương đưa đi như vậy, vẫn mong Hoàng thượng giúp ta cầu xin Minh Vương, bảo hắn trả lại là được rồi."
Ánh mắt cô không có quá nhiều cảm xúc, thậm chí qua câu nói của cô cũng không nghe ra được là giọng điệu gì, không biết cô tức giận hay sốt ruột.

Lời nói của cô không ngừng vang vọng trong điện yên tĩnh.

Tất cả mọi người đã chứng kiến qua mồm mép linh hoạt của cô, Lúc này Gia Thành Đế chỉ cảm thấy mất hết thể diện.

"Công chúa Hòa Sắt, trẫm xử lý chuyện này không thỏa đáng, chỉ là không biết tại sao gương mặt thị nữ của ngươi lại thật sự giống với Minh Vương phi đã chết?" Trong lòng Gia Thành Đế vô cùng nghi ngờ, không chờ được, muốn biết rõ ràng chân tướng sự việc.

Nghe Gia Thành Đế hỏi về vấn đề này, mọi người đều dựng lỗ tai lắng nghe.

Đối với bọn họ, làm sao vấn đề này không quanh quẩn trong đầu bọn họ chứ?
Tiết Tịnh Kỳ thản nhiên nói: "Người thị nữ này hầu hạ ta từ nhỏ, sớm có tình cảm với ta.

Ta không biết Minh Vương phi mà Hoàng thượng nói tới rốt cuộc là ai, ta chỉ biết thị nữ của ta không phải là người mà các ngươi đã nói."
Câu trả lời này rõ ràng vô cùng qua loa, Gia Thành Đế nghi ngờ nói: "Không ngờ trên đời còn có hai người giống nhau như vậy à?"
"Thế gian này khắp nơi đều có sự trùng hợp và kỳ tích, nếu quả thật giống với người mà các ngươi đã nói, đó cũng là may mắn của A Lan." Tuy Tiết Tịnh Kỳ cười trả lời, nhưng trong lòng cô lúc này đã sớm chẳng còn suy nghĩ, tình cảm gì nữa.

Nhưng Doãn Hoàng hậu rõ ràng không tin vào lý do này, đôi mắt phượng vẫn liếc nhìn Tiết Tịnh Kỳ.

"Hoàng thượng, chỉ dựa vào lời nói một phía của công chúa Hòa Sắt đã tin tưởng chuyện này, ta e cũng không tốt lắm.

Không bằng cứ điều tra rõ ràng thì thỏa đáng hơn." Doãn Hoàng hậu thì thầm nhắc nhở bên tai Gia Thành Đế.


Theo bà ta thấy, chuyện này không đơn giản như vậy.

Vừa nhìn cũng biết công chúa Hòa Sắt này không phải dạng người hiền lành gì, nếu không nắm lấy cơ hội lần này để chèn ép nàng ta, sợ rằng sau này sẽ gây ra sóng gió mất.

Chuyện của Nhược Châu lần trước chính là chứng minh tốt nhất.

Nàng ta không ngờ rất bình tĩnh lợi dụng Dung Tần, loại bỏ đi Nhược Châu - thân tín mà mình đã bồi dưỡng nhiều năm qua.

Năng lực như vậy lại không thể khinh thường được.

Nghe Doãn Hoàng hậu nói vậy, Gia Thành Đế gật đầu: "Hoàng hậu nói không sai, đúng là nên điều tra rõ ràng chuyện này.

Công chúa Hòa Sắt, chuyện này có liên lụy quá rộng, ngươi sẽ không phản đối chứ?"
Nếu muốn điều tra chuyện này, nhất định sẽ điều tra ra được cô.

Đến lúc đó, mọi chuyện cũng sẽ càng phức tạp hơn.

Thân phận của cô không phải là công chúa Hòa Sắt, công chúa Hòa Sắt thật không ngờ biến thành Tiết Tịnh Kỳ, nếu sự thật đáng sợ này được truyền đi, dù sao cũng không tốt cho nước Thích Diệp và nước Thành Châu.

Mà cô cũng sẽ gánh tội khi quân.

Đến lúc đó, bất kể là ai cũng không bảo vệ được cô.

Trong lòng càng sốt ruột lại càng không nghĩ ra được cách nào, hai tay Tiết Tịnh Kỳ nắm chặt váy của mình, sắc mặt dần tái nhợt.

Sau một lát, cô bất chợt đứng dậy, bóng dáng yểu điệu thong thả bước đến giữa điện, gương mặt nghiêm nghị nhìn Gia Thành Đế.

"Hoàng thượng, ngài là vua của một nước, hàng nghìn dân chúng trong thiên hạ đều phải dựa vào ngài.

Ta chỉ là công chúa của một nước Thành Châu nhỏ bé, toàn thân trong sạch, không có bất kỳ tiếng xấu nào.

Nếu ngài muốn điều tra, vậy ngài lại điều tra đi.

Từ trước đến nay, nước Thành Châu chúng ta thẳng thắn vô tư, có thể nhận được sự nâng đỡ của Hoàng thượng, tin tưởng sau khi Hoàng thượng điều tra, tất nhiên sẽ tin chúng ta." Tiết Tịnh Kỳ cúi người thật sâu.

Không ai thấy hai tay cô giấu trong ống tay áo đang siết chặt, móng tay đã sắp cắm nát bàn tay của cô mà cô vẫn không hề hay biết.

Đây là cách cuối cùng, dùng nước Thành Châu tới chống lại Gia Thành Đế.

Lần này cô tới nước Thích Diệp là để hòa thân, để hai nước thái bình, chung sống hòa thuận.

Bây giờ, Gia Thành Đế nghi ngờ cô đủ kiểu, lại muốn điều tra cô, nếu chuyện này truyền tới trong tay quốc chủ nước Thành Châu, nhất định sẽ biến thành cuộc chiến tranh giữa hai nước.

Điều này sẽ phá hỏng mục đích ban đầu, Gia Thành Đế cũng sẽ không lựa chọn như thế.

Quả nhiên, Gia Thành Đế nhíu mày, nhìn Doãn Hoàng hậu phía sau với ánh mắt chất vấn.

Chắc hẳn ông ta cũng ý thức được cách này là sai lầm, căn bản không giải quyết được vấn đề.