Hoàng Phi Nhất Tiếu Khuynh Thành

Chương 284: Sự Thật Đáng Sợ






Vào giây phút ấy, Doãn Tiêu La gần như nhìn nền tuyết chăm chú không nhúc nhích.

Giọng nói của thị vệ khiến cho nàng ta giật mình.

“Ngươi có nhìn thấy có một bóng người in trên nền tuyết hay không?” Doãn Tiêu La trợn trừng mắt, nhìn thị vệ với vẻ hoảng hốt.

Người thị vệ ấy phì cười, dường như trước giờ chưa từng tin tưởng vào mấy lời quái quỷ này vậy.

“Vương phi, thuộc hạ chẳng nhìn thấy bóng người nào cả, người đừng tự làm mình sợ hãi nữa, đêm đã khuya, chúng ta mau mau về phủ đi.” Thị vệ càng nói càng yếu ớt.

Bây giờ đã sắp đến giờ tý, trên đường không một bóng người, chỉ có hai người bọn họ, khó tránh khỏi suy nghĩ vẩn vơ.

Nhưng vào lúc bọn họ đạp chân trên mặt đất này, khó tránh khỏi việc hy sinh vài mạng người, đêm đã khuya như vậy, nói cái gì cũng như không, cũng chỉ là lời an ủi mà thôi.

“Phải lắm, chúng ta quay về thôi.” Doãn Tiêu La kéo váy, bước chân càng lúc càng nhanh hơn.

Nhưng mà lại có tiếng khóc thút thít vang lên bên tai nàng ta.

Giống như tiếng khóc của con nít, mà cũng giống như tiếng mèo kêu, phá tan màn đêm vốn dĩ đã rất đáng sợ này.

“Ngươi, ngươi có nghe thấy gì không?” Đột nhiên Doãn Tiêu La hỏi với vẻ hốt hoảng.

Sống lưng thị vệ ấy lạnh toát, hắn ta run rẩy, thế nhưng vẫn nói với giọng kiên định: “Vương phi, thuộc hạ chẳng nghe thấy gì thế, chúng ta mau về đi.”
Thực ra hắn ta đã nghe thấy rồi, thế nhưng lại không dám nói ra, hắn ta không dám dọa Doãn Tiêu La, đồng thời dọa chính mình.


Đột nhiên có tiếng gào khóc xé tan không trung, cơ thể Doãn Tiêu La mềm nhũn, nàng ta khụy chân chực ngã xuống đất, may mà thị vệ nhanh tay lẹ mắt đỡ nàng ta lại.

“Vương phi, người không sao chứ? Mau đứng dậy đi, con đường này tối tăm đáng sợ lắm, chúng ta mau chóng rời đi thì hơn!” Sự bình tĩnh trong lòng gã thị vệ ấy đã tan biến hết tất cả.

Vào lúc này, ánh trăng trên bầu trời bị mây đen che khuất, vốn dĩ con đường chẳng mấy sáng sủa, bây giờ lại tối tăm hơn một phần.

“Meo!” Tiếng mèo kêu chói tai vang lên ở nơi gần đó, một bóng dáng lao vun vút đến chân bọn họ cọ đến cọ lui.

“Vương phi, ngươi xem, chỉ là một con mèo mà thôi, không có việc gì đâu.” Gã thị vệ thở phào một hơi, cảm thấy âm thanh ban nãy đều là do con mèo này tác oai tác quái.

Nhưng Doãn Tiêu La vẫn cảm thấy hôm nay vẫn chưa xong, như có chuyện gì đó sắp sửa xảy ra, trong lòng nàng ta hỗn loạn.

Con mèo mấy cứ lượn lờ bên chân bọn họ mãi không chịu bỏ đi, tiếng mèo kêu chói tai vang vọng bên tai mãi.

Doãn Tiêu La bị tiếng mèo quấy rối, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi nó, bước chân nàng ta nhanh dần, không buồn quan tâm đến các loại âm thanh sau lưng mình nữa mà đi thẳng một nước.

“Doãn Tiêu La…” một giọng nữ trầm thấp chậm rãi vang lên, nhẹ nhàng lọt vào trong tai Doãn Tiêu La.

“Ai đấy?” Doãn Tiêu La quay phắt đầu lại, nàng ta hơi thất thần.

Sau lưng vắng lặng không một bóng người, chỉ có bóng tối om om.

Một hồi lâu sau vẫn không có tiếng trả lời, Doãn Tiêu La chỉ cảm thấy mỗi lúc một tối, giọng nói ấy cũng mỗi lúc một trở nên đáng sợ hơn.

“Ngươi có nghe thấy có ai đang gọi tên ta hay không?” Doãn Tiêu La nhìn gã thị vệ cường tráng đang đi bên cạnh mình một cách bình tĩnh.

Gã thị vệ ấy lắc lắc đầu, đột nhiên có giọng nữ văng vẳng sau lưng: “Doãn Tiêu La, trả mạng cho ta!”
Chân Doãn Tiêu La mềm nhũn, suýt ngã xuống đất.

“Ngươi giết chết ta, ta bị chôn vùi trong mặt băng lạnh lẽo, lạnh quá, lạnh quá…”
Gió thổi trên không trung mỗi lúc một lớn, Doãn Tiêu La nhìn xung quanh rồi đanh giọng mà nói: “Ngươi là ai? Ra đây!”
Đột nhiên, một bóng đen lướt trên đầu nàng ta theo trận gió lớn, ống tay áo rét muốt hất Doãn Tiêu La ngã nhào xuống mặt băng buốt giá.

“Ta là ai mà ngươi không biết hay sao? Hồi ấy ngươi giết ta, là ngươi đã nổi lửa giết chết ta…Ta muốn ngươi đền mạng!” Giọng nữ chói tai không ngừng vang vọng bên tai Doãn Tiêu La.

Doãn Tiêu La hoảng hốt, cơ thể nàng ta không ngừng run rẩy.

Chậm rãi quay đầu nhìn lại, thấy một nữ tử mặc áo trắng, nửa người trên treo lơ lửng giữa không trung, gương mặt ấy hết sức quen thuộc, trắng bệch.

“Nàng ta đến rồi, nàng ta đến rồi kìa…”
Hóa ra thật sự là nàng ta, ban đầu mình hại chết nàng ta, bây giờ nàng ta đã đến trả thù rồi!
“Vương phi, Vương phi, người nói ai đến thế?” Thị vệ thấy bỗng dưng Doãn Tiêu La ngã xuống đất, hắn vội vàng bảo vệ nàng ta ra sau lưng mình.

Nhưng mà Doãn Tiêu La bị đả kích tâm lý nặng nề, không tài nào đứng dậy nổi, nàng ta trừng to mắt giống như cái chuông.

Lại có luồng gió mạnh nữa nổi lên, đợi đến khi làn gió ấy cuốn qua người bọn họ, không ngờ tên thị vệ lại biến mất, tất cả âm thanh và tiếng bước chân đều ngừng lại, đến ánh nến cũng biến mất.

“Trả mạng cho ta, trả mạng cho ta…”

“Không phải ta, không phải ta…Ngươi đi đi, không phải ta hại ngươi đâu, là Cẩm Sắt đấy, ngươi đến tìm nàng ta đi…Không liên quan đến ta!” Doãn Tiêu La nằm rạp trên nền tuyết, không dám ngẩng đầu lên.

“Rõ ràng kẻ giết người là ngươi, ngươi còn đổ trách nhiệm lên đầu kẻ khác nữa à? Ta muốn ngươi không được chết tử tế!” Giọng nói thảm thiết xé ngang không trung, vang vọng lên trời xanh.

Doãn Tiêu La thấy rùng rợn, nàng ta hết sức căng thẳng: “Thật sự không phải là ta, kẻ muốn ta giết ngươi là Cẩm Sắt, nàng ta đứng sau lên kế hoạch đấy, nếu như không có nàng ta thì ta cũng không có lá gan giết người đâu!”
Âm thanh dưới nền tuyết không còn nữa, ngừng lại một lúc, lại có giọng nói khác vang lên: “Thế thì tại sao ngươi lại giết ta?”
“Không phải ta, không phải ta…”
Từ đầu đến cuối Doãn Tiêu La cũng chỉ nói nổi một câu này mà thôi, nàng ta không còn nghĩ được gì khác nữa, chỉ cần giữ được tính mạng là tốt lắm rồi.

“Thế lúc ấy ngươi đã hại ta như thế nào? Nếu như ngươi có thể nói rõ ràng thì ta có thể tha cho ngươi một mạng.” Giọng nữ vang vọng ấy quẩn quanh bên tai Doãn Tiêu La.

Nàng ta khựng lại trên mặt đất, giọng nói run run: “Lúc ấy bệnh dịch bùng nổ, là Cẩm Sắt, Cẩm Sắt kêu ta tìm một đôi mẹ con dính bệnh dịch, cố tình sắp xếp cho bọn họ ở bên ngoài phủ Mặc Vương, để ngươi phát hiện đồng thời chữa trị cho bọn họ, thế mới có thể danh chính ngôn thuận lừa ngươi đến căn nhà gỗ bên ngoài.”
Bầu không khí lại trở nên tĩnh lặng.

“Nói tiếp đi.”
Tiếng khóc của Doãn Tiêu La vẫn không ngừng, nàng ta nghẹn ngào: “Là nàng ta kêu ta lừa ngươi đến căn nhà gỗ, sau đó nổi lửa đốt căn nhà gỗ đi, đến…Cũng là do nàng ta kêu ta giết ngươi, để diệt trừ hậu họa…Đều do nàng ta sai khiến ta, đừng giết ta!”
Doãn Tiêu La vừa mới nói dứt lời, mặt đất nổ tung thành quả lựu đạn khói, làn khói xam xám bao phủ quanh người nàng ta, chẳng bao lâu sau, nàng ta đã mất đi tri giác.

Vùng tuyết lập tức trở nên im ắng như thể đây là chốn không người.

Ban đêm không có nghĩa là nặng nề, hai bóng người men theo bức tường Hoàng cung lẻn vào trong ngự hoa viên bên rìa Hoàng cung, không một ai phát hiện ra bóng dáng của bọn họ.

Bình thường Đông Hoa Viên cũng chỉ có vài ngọn nến yếu ớt mà thoi, nếu như không nhìn kỹ thì không thể nhận ra bên trong vẫn còn ánh nến.

Có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.

Hai người bước vào trong, Tiết Tịnh Kỳ nằm trên đệm khép mắt nghỉ ngơi, hôm nay uống một ít rượu trên đại diện, đầu óc mơ mơ hồ hồ, sau khi ngủ một giấc bèn cảm thấy bình tĩnh hơn nhiều.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, lập tức mở mắt ngay, chỉ nhìn thấy hai bóng người đứng ngược ánh nến.

“Tiểu Hoa, đã giải quyết xong rồi.” Minh Khê nhìn Tiết Tịnh Kỳ nằm nghỉ trên tấm đệm, ánh mắt hơi lấp lánh.

Từ đầu đến cuối Minh Khê chưa từng lộ mặt trong âm mưu này, gương mặt của hắn không có lớp hóa trang nào cả.

Nhưng còn A La Lan, không những hóa trang thành Tiết Tịnh Kỳ, đồng thời còn quệt thêm ít máu bên khóe môi, trông có vẻ hết sức u ám đáng sợ trong bóng tối.

“Có phải là nàng ta hay không?” Tiết Tịnh Kỳ đã đợi hết cả buổi tối, cuối cùng cũng đợi được đến thời khắc này.

Suy đoán của cô trong cả năm nay không sai, từ trước, ngoại trừ Doãn Tiêu La có đầy đủ lý do để hại mình, cô vốn chẳng có kẻ thù nào cả, hơn nữa bóng dáng trong ngôi nhà gỗ ở ngoại ô kinh thành cũng không giống Doãn Tiêu La.

Nhiều năm trôi qua rồi, rốt cuộc hôm nay cũng có thể vạch trần chân tướng, làm sao Tiết Tịnh Kỳ có thể bình tĩnh cho được.

Minh Khê và A La Lan đưa mắt nhìn nhau rồi mới gật gật đầu: “Đúng là nàng ta, có điều còn có một kẻ tòng phạm khác nữa?”
Còn có tòng phạm à? Tiết Tịnh Kỳ nhíu mày, người mà Doãn Tiêu La có thể cầu cứu là ai? Còn có ai hận cô như thế?
“Ai vậy?”
“Là một người tên Cẩm Sắt, nhìn từ cái tên thì chắc hẳn là nữ.” Minh Khê đáp.

Cẩm Sắt, là hoa khôi Cẩm Sắt của Ủng Hương Lâu ư?
Mình và nàng ta không thù không oán, tại sao nàng ta lại đối phó với mình?

“Với trí thông minh đó, ta chắc chắn nàng ta không thể nghĩ ra hoàn thành một cách hoàn hảo như vậy đâu, nhất định có ai đó đứng sau lưng giúp đỡ cho nàng ta nữa.

Nhưng lại sao lại là Cẩm Sắt?” Tiết Tịnh Kỳ nói khẽ.

Minh Khê nói với giọng lạnh lùng: “Chắc chắn không thể để cho người khác biết đến một chuyện quan trọng như mưu sát Vương phi được, có hai khả năng nàng ta sẽ nói cho người khác biết.

Một là người đó được Doãn Tiêu La tin tưởng, bất cứ chuyện gì cũng có thể giao phó được, hai là, giữa hai người bọn họ có giao dịch gì đó, cùng nhau trao đổi bí mật.”
Hóa ra Cẩm Sắt và Doãn Tiêu La có tiếp xúc với nhau, xem ra nên điều tra Cẩm Sắt cẩn thận mới được.

Xem xem nàng ta có thể khống chết giao dịch gì đó, có qua lại với người trong triều đình hay không, có bí mật gì không thể người khác biết được hay không.

“Nhất định phải điều tra chuyện này cẩn thận mới được.” Tiết Tịnh Kỳ siết chặt góc bàn, giọng nói của cô đong đầy vẻ kiên định.

Đôi mắt của cô khẽ híp lại, mặc dù gương mặt của cô vẫn không có chút cảm xúc nào cả, nhưng sóng gió lại nổi lên trong lòng cô.

Hóa ra chân tướng của mọi việc lại khiến cho người khác cảm thấy sợ hãi như thế, không biết còn bao nhiêu âm mưu quỷ kế còn giấu giếm nữa, một vụ án cần lột từng lớp từng lớp một.

Không biết còn dính líu đến bao nhiêu người, muốn điều tra, có phải sẽ còn lôi thêm được nhiều người hơn nữa?
Tất cả của tất cả chỉ mới lộ ra mà thôi, còn bao nhiêu bí mật bị giấu giếm, bao nhiêu người bị giết hại, bao nhiêu người bị khống chế làm quân cờ, bao nhiêu giao dịch trong bóng tối.

Tất cả đều phải…Điều tra rõ ràng.

A La Lan huých vai Minh Khê, còn có một việc còn chưa nói.

“Tiểu Hoa, bọn ta cũng đã hỏi được năm ấy nàng ta đã đối phó với cô như thế nào rồi, cô có muốn nghe hay không?” A La Lan hỏi một cách dè dặt, dù gì chân tướng của chuyện này cũng quá mức đáng sợ.

Cảnh tượng xảy ra hồi lúc ấy, cho dù nàng ta cũng đoán được đại khái, thế nhưng lúc nghe Doãn Tiêu La chính miệng nói ra sự thật thì cũng ngỡ ngàng.

A La Lan kể lại hết tất cả sự thật cho Tiết Tịnh Kỳ nghe, chuyện xảy ra hồi lúc ấy vô cùng đáng sợ và rùng rợn, nói đến cùng, không phải là vì bệnh dịch mà lòng đố kị và sự căm hận của Doãn Tiêu La mới là kẻ đầu sỏ.

Mặc dù đã lường trước được mọi chuyện sẽ phát triển như thế, thế nhưng khi nghe thấy sự thật, trong lòng cô vẫn cảm thấy lạnh lùng tàn nhẫn.

“Tiểu Hoa, nếu như đã điều tra ra kẻ giết hại cô là Doãn Tiêu La, chúng ta nên nói chuyện này cho Hoàng thượng, Ôn Vương và muôn dân bách tính biết sớm, để cho bọn họ biết đã có bao nhiêu người chết dưới bàn tay của Vương phi, ác độc quá đi mất!” A La Lan tức giận.

Nói với Gia Thành Kế, đây chính là hạ hạ sách.

Giọng nói của Minh Khê hơi lạnh lùng: “A La Lan, đừng gây thêm phiền toái nữa.”
“Ta…” A La Lan hơi tủi thân, một hồi lâu cũng chỉ nói ra được một chữ.

Tại nàng ta nói thế lại gây ra phiền phức kia chứ?