Hoàng Phi Nhất Tiếu Khuynh Thành

Chương 282: Chuyện Hòa Thân Khó Quyết






Sau khi tản triều, gió tuyết bên ngoài dần nhỏ lại, Gia Thành Đế kêu bốn người lần trước triệu kiến ở ngự thư phòng là thái tử, Ký vương, Minh vương, Ôn vương ở lại, dẫn tới trắc điện ngự hoa viên.

Họ theo phía sau, trong lòng cũng có tính toán, Gia Thành Đế hôm nay nhất định là muốn họ gặp công chúa Hòa Sắt, để chuyện hòa thân nhanh chóng có kết quả.

Nhưng chuyện há có thể theo ý người, bốn người họ trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gì, nhưng trong lòng sớm đã biết chuyện sẽ tiến triển thế nào.

Ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ ùa vào phòng, Tiết Tịnh Kỳ buộc cao mái tóc dài, cúi đầu đứng bên giường băng lại miệng vết thương, lúc thắt xong nơ con bướm cuối cùng thì ngoài cửa bỗng vang lên giọng nói the thé vô cùng quen thuộc.

“Công chúa, nô tài phụng khẩu dụ hoàng thượng thỉnh công chúa đến đông trắc điện ngự hoa viên một chuyến.”
Ánh mắt Tiết Tịnh Kỳ xoay chuyển, hàng mày liễu khẽ nhíu lại, An công công lúc này tới, lại là phụng khẩu dụ của hoàng thượng, thì hẳn là hoàng thượng đã không đợi kịp nữa, tranh thủ hôm nay muốn tuyển tế cho cô?
“Ta biết rồi, đợi ta trang điểm xong sẽ tới.” Tiết Tịnh Kỳ trả lời.

Giọng nói bên ngoài tiếp tục vang lên: “Nô tài ở ngoài đợi công chúa.”
Chiếc tủ bên cạnh là nơi ngày thường cô cất y phục, bệ cửa sổ bên trái là nơi cô trang điểm, giày đều đặt ở đáy, thắt lưng gì đó đều để trên bệ cửa sổ.

Tiết Tịnh Kỳ lấy từng cái một, may mắn bình thường cô thấy Hàn Nguyệt sắp xếp đồ đạc, nếu không ngay cả y phục cũng tìm không thấy để ở đâu.

Nếu không phải cô bị thương liền đuổi hết cung nữ xuống thì thánh giá triệu kiến hôm nay sao sẽ vội vã như vậy?
Sau khi chọn xong y phục mới phát hiện tóc mình còn loạn, cô lại không biết trang điểm cổ đại, nếu xõa tóc như vậy ra ngoài nhất định sẽ bị xem là quá bất kính.

Tiết Tịnh Kỳ cầm lược gỗ chải một lát, hai tay quấn lấy tóc, từ đầu tới cuối cũng không có bản lĩnh cố định được tóc.


Chính vào lúc cô phiền não buồn bực không biết có nên đi tìm người tới không thì cửa bị người ta nhẹ nhàng đẩy mở, bóng dáng Hàn Nguyệt vội vàng vào phòng.

“Công chúa, nô tỳ tới trang điểm cho người đi.” Hàn Nguyệt vội đi tới trước mặt cô, nhận lược gỗ trong tay cô, cẩn thận búi tóc cho cô.

Nàng ta không phải đã bị Thích Mặc Thanh đưa ra khỏi cung rồi sao?
Cô còn cho rằng Hàn Nguyệt sẽ không đến hầu hạ mình nữa, không nghĩ tới Thích Mặc Thanh vẫn đưa nàng ta vào cung, có phải vì câu mình nói với chàng lần trước?
“Hàn Nguyệt, mấy ngày nay ngươi đã đi đâu? Hôm nay sao lại tới đúng lúc như vậy?” Tiết Tịnh Kỳ nhìn bóng dáng mơ hồ của Hàn Nguyệt trong gương đồng, phát hiện mấy ngày không gặp, nàng ta lại hơi gầy đi.

Hàn Nguyệt khẽ khựng lại, sắc mặt như thường tiếp tục trang điểm: “Mẫu thân nô tỳ sinh bệnh, xuất cung hơi vội, không kịp nói với người, là lỗi của nô tỳ.”
Những lời này của nàng ta cũng hợp lý, nhưng Tiết Tịnh Kỳ lại không tin, lý do rất đơn giản.

Từ sau khi mình bị thương, Hàn Nguyệt liền không ở trong cung hầu hạ, lần trước sau khi mình đề nghị với Thích Mặc Thanh, Hàn Nguyệt bèn vào cung, từ đây có thể thấy, là vì chuyện mình bị thương liên lụy tới nàng ta.

Nhưng Tiết Tịnh Kỳ cũng không vạch trần, chỉ cười nói: “Chuyện mẫu thân ngươi sinh bệnh lớn như vậy, ta cũng không trách ngươi, chỉ là chuyện này lần sau nên nói với ta, ta cũng có thể để ngươi mang theo chút đồ xuất cung.

Bệnh của mẫu thân ngươi đã đỡ rồi chứ?”
Tay cầm lược của Hàn Nguyệt khẽ khựng lại, ý cười trên mặt có chút ngượng ngùng: “Đa tạ công chúa quan tâm, bệnh của gia mẫu đã tốt hơn nhiều rồi.”
“Vậy thì tốt, mặc dù tốt hơn, nhưng dù sao cũng là mẫu thân ngươi, không bằng ngày mai lại xuất cung chăm sóc hai ngày, ta cũng tiện để ngươi đem chút dược liệu xuất cung, cũng có ích với bệnh của mẫu thân ngươi.” Tiết Tịnh Kỳ cười nói, trong lời nói không cho phép cự tuyệt.

Lời này vừa nói ra, lưng Hàn Nguyệt đã thấm đầy mồ hôi lạnh, nhưng đi theo Thích Mặc Thanh nhiều năm đã khiến nàng ta luyện được trên mặt bình tĩnh không chút gợn sóng.

Mặc dù trong lòng sóng to gió lớn, nhưng trên mặt lại không có chút biểu cảm nào, Hàn Nguyệt uyển chuyển cự tuyệt ý tốt của cô.

“Đa tạ ý tốt của công chúa, lúc nô tỳ tiến cung thì sức khỏe gia mẫu đã tốt hơn nhiều rồi, còn là bà giục nô tỳ tiến cung hầu hạ công chúa!” Hàn Nguyệt cười lộ ra hai lúm đồng tiền nhàn nhạt.

Gia mẫu với nàng ta mà nói là hai chữ trào phúng biết bao, nàng ta trước nay chưa từng gặp gia mẫu mình, cũng không biết bà đang ở nơi nào.

“Vậy thì ta cũng yên tâm rồi, sau này nếu có chuyện gì thì nhớ nói với ta.” Tiết Tịnh Kỳ nói.

Trong lòng Hàn Nguyệt xem như thở phào một hơi, hai tay lưu loát giúp cô búi tóc, sau khi cắm mấy cây trâm cài, lại thêm son phấn thì xem như đã giúp cô sửa soạn tinh tế vô song.

Lúc ra ngoài, An công công đang dựa vào cột gỗ bên cạnh híp mắt, Tiết Tịnh Kỳ đỡ tay Hàn Nguyệt, ánh mặt trời nhàn nhạt chiếu lên mặt cô, dung mạo có chút chói mắt.

“An công công, có phải mấy ngày nay ngươi không nghỉ ngơi tốt không, quá mệt mỏi rồi? Phải chú ý sức khỏe nhiều hơn.” Giọng cô nói chuyện đánh thức An công công, cái lưng còng của ông ta lập tức ưỡn thẳng dậy.

Chỉnh thẳng lại mũ trên đầu mình, An công công cười có chút ngượng ngùng: “Để công chúa nhìn thấy dáng vẻ này của nô tài thật là đáng phạt, nô tài sao có thể nhắm mắt nghỉ ngơi ngoài cửa công chúa chứ? Xin công chúa trách phạt.”
Lai lịch thân phận của An công công này, những người khác có lẽ không biết, nhưng Tiết Tịnh Kỳ lại rõ ràng nhất.

Lúc Gia Thành Đế còn trẻ vẫn là vương gia, Ân Dạ Chu đã ở cạnh ông ta, nói ít cũng hơn hai mươi năm rồi, thời gian ông ta ở cạnh Gia Thành Đế còn dài hơn hoàng hậu.

Dù là hoàng tử, tần phi, vương công quý tộc nhìn thấy ông ta cũng phải cho ông ta vài phần mặt mũi.

Bởi vì, có lúc những lời ông ta nói bên tai Gia Thành Đế vẫn vô cùng có tác dụng.

“An công công là thái giám tổng quản bên cạnh hoàng thượng, phụ trách ăn uống ngủ nghỉ của người, tất cả mọi chuyện đều phải tự mình động tay, đương nhiên sẽ cực khổ hơn người khác.

Nghỉ ngơi cũng là chuyện nên làm, nếu bên cạnh hoàng thượng không có ngươi, e rằng hoàng thượng cũng sẽ không quen.” Tiết Tịnh Kỳ khẽ cười, vô cùng săn sóc giải thích giúp ông ta.

An công công cúi đầu cười, không lên tiếng.

Tiết Tịnh Kỳ lại thấy ông ta dùng mu bàn tay lau mắt, một giây sau, tiếp tục khom người dẫn đường phía trước.

Vất vả cả đời, ở trong cung vì bản thân mưu tính vị trí thái giám tổng quản, nhận tôn trọng của mọi người, quả nhiên là dựa vào bản lĩnh.

Lúc đến trắc điện, vừa vào cửa đã nhìn thấy bốn vị hoàng tử đang ngồi hai bên, Doãn hoàng hậu ngồi trên chính vị, bên cạnh là Địch quý phi.

Chỉ riêng không thấy bóng dáng Dung tần, xem ra Gia Thành Đế vẫn canh cánh trong lòng chuyện bà ta làm lần trước, thì ra người chiếm thượng phong nhất vẫn là Doãn hoàng hậu.

Sức mạnh nhà mẹ đẻ quả nhiên là cường đại, nếu Doãn gia không ngã, e rằng hoàng hậu vĩnh viễn sẽ đứng vững không đổ.

“Hòa Sắt tham kiến hoàng thượng.” Tiết Tịnh Kỳ chậm rãi đi tới trước mặt Gia Thành Đế, hành lễ tiêu chuẩn với ông ta.

“Đứng lên đi, ngồi.” Gia Thành Đế vươn tay với cô, ý bảo cô ngồi xuống.

“Tạ hoàng thượng.”
Tiết Tịnh Kỳ ngồi lên vị trí cố định, đối diện là Ôn vương.

Sau trận hàn huyên đơn giản, Gia Thành Đế rượu quá tam tuần, chỉ vào thái tử nói: “Đây là đích trưởng tử của trẫm, Thích Mạch Tường, cũng là đương kim thái tử.”
Tiết Tịnh Kỳ khẽ cười với thái tử, biểu thị quen biết.

Thực ra lần trước gặp mặt cũng có giới thiệu, hôm nay Gia Thành Đế nói vậy cũng chỉ là làm ra vẻ, để đôi bên càng thêm quen thuộc.

“Đây là thứ tử Ký vương của trẫm, tứ tử Minh vương, lục tử Ôn vương, ai nấy đều là anh tài trong số các hoàng tử, tuyệt đối xứng với công chúa.” Lúc Gia Thành Đế nói lời này đã hơi say, nói có chút thẳng.

Doãn hoàng hậu vội đụng vào mu bàn tay ông ta: “Hoàng thượng, người uống say rồi.”
“Trẫm biết tửu lượng của trẫm, công chúa Hòa Sắt, ngươi đến nước Thích Diệp cũng sắp hơn một tháng rồi, trẫm chậm chạp không quyết định hôn sự cho ngươi, chính là vì trẫm không biết nên chỉ hôn ngươi cho hoàng tử nào mới tốt.”
“Mười bảy nhi tử của trẩm, ai nấy đều đã thành thân, chỉ có tứ tử Minh vương sớm tang thê, luôn không gả, trẫm vốn định ban ngươi cho hắn làm chính phi.

Nào biết hắn luôn không đồng ý, hôm nay lục tử của trẫm Ôn vương muốn nạp ngươi làm trắc phi, ngươi có đồng ý không?” Gia Thành Đế nói nhiều như vậy, nhấn mạnh chính là hai người Ôn vương và Minh vương.

Ôn vương nạp mình làm trắc phi? Không nói tới mình có đồng ý hay không, chỉ Doãn Tiêu La cũng là một vạn lần không đồng ý.

Vết thương trên người mình chẳng lẽ không phải do nàng ta mới có sao?
Tiết Tịnh Kỳ khẽ khom người, cúi đầu nói: “Sớm đã nghe nói Ôn vương tài hoa hơn người, anh dũng thiện chiến, hòa hợp với Ôn vương phi, vô cùng xứng đôi.

Đã vậy, Hòa Sắt nào dám chen vào, làm đá cản chân giữa họ chứ? Vẫn mong hoàng thượng thứ lỗi.”
Bàn tay cầm ly rượu của Ôn vương run rẩy, ánh mắt lạnh lẽo nhìn sang Thích Mặc Thanh.

Chàng đang nâng ly rượu, không lên tiếng, ánh mắt cũng chưa từng dừng lại trên người công chúa Hòa Sắt.

Hai người này rốt cuộc đang giở trò quỷ gì?
Chẳng lẽ Thích Mặc Thanh không muốn lấy công chúa Hòa Sắt nữa?

Mặc dù bị cự tuyệt khiến mặt mũi Gia Thành Đế có chút không vui, nhưng vẫn chưa nổi giận lên người Hòa Sắt, chỉ buồn bực không lên tiếng.

“Hoàng thượng, thần thiếp thấy tình cảm của Ôn vương và La Nhi quả thực rất tốt, chuyện nạp trắc phi này vẫn là hoãn thêm hai năm.

Thần thiếp cảm thấy công chúa Hòa Sắt và Minh vương cũng rất xứng đôi, không bằng hỏi ý của họ xem thế nào?” Doãn hoàng hậu nói bên tai Gia Thành Đế.

Dù là vậy nhưng Tiết Tịnh Kỳ vẫn không nhúc nhích.

Mặc kệ người khác nói gì đều vô dụng, quyền quyết định cuối cùng nằm trong tay Gia Thành Đế, lời người khác nói chỉ có thể gọi là thăm dò thánh ý.

Gia Thành Đế ngẫm nghĩ, lần trước mình muốn phối công chúa Hòa Sắt cho Minh vương, Minh vương lại dám phản bác mình, nếu hỏi lần nữa, đoán rằng kết quả cũng như vậy.

“Hoàng thượng, thần thiếp cảm thấy Ký vương cũng không tệ, diện mạo cũng phong lưu phóng khoáng, anh tuấn tiêu sái, phối cùng công chúa Hòa Sắt vừa khéo.” Địch quý phi tùy tiện chỉ vào Ký vương nói.

Ý kiến của hai người bất đồng, Gia Thành Đế nghe có chút phiền.

“Công chúa Hòa Sắt, ý của ngươi thế nào? Mục đích lần này là vì chọn tế cho ngươi, ngươi muốn nói gì thì nói đi.” Gia Thành Đế nhìn công chúa Hòa Sắt, nói.

Mục đích của ông ta rất rõ ràng, chính là muốn xem trong lòng cô có ứng viên nào không, rốt cuộc có ý với hoàng tử nào, cũng có thể xem xem mấy ngày nay cô thân thiết với ai.

Áp lực lớn như vậy đè lên đầu mình, Hòa Sắt không biết mình nên lựa chọn thế nào.

Chẳng trách lần trước Thích Mặc Thanh lại nói cho mình biết, ở trước mặt Gia Thành Đế không cần nói gì cả, chỉ nói là suy nghĩ, thì ra chính là vì phòng ngừa ông ta thăm dò sinh hoạt của mình xem mình qua lại nhiều với ai.

“Hoàng thượng, Hòa Sắt vừa tới, không thân thuộc với các vị hoàng tử, đôi bên đều không hiểu nhau, cho nên rất khó đưa ra quyết định.

Hòa Sắt khẩn xin hoàng thượng để Hòa Sắt quay về suy nghĩ ba ngày, ba ngày sau lại trả lời người.” Những lời này của Hòa Sắt rất thành khẩn, cũng không lộ ra sơ hở nào.

Gia Thành Đế ngẫm nghĩ, cũng chỉ có sắp xếp như vậy là tốt nhất.

“Đã vậy thì được rồi, trẫm cho ngươi ba ngày suy nghĩ, ba ngày sau, nhất định phải cho trẫm đáp án.” Gia Thành Đế nói.

“Dạ.” Hòa Sắt gật đầu, cuối cùng lướt qua chuyện này rồi.

“Hoàng thượng, có thể để công chúa Hòa Sắt rót rượu cho các vị hoàng tử.” Doãn hoàng hậu thấy tâm tình Gia Thành Đế không tệ, nhắc nhở nói.