Hoàng Phi Nhất Tiếu Khuynh Thành

Chương 280: Bắn Tiếng Đe Dọa






Có thể tưởng tượng, tình cảnh ngay lúc đó khiến người ta kinh hãi cỡ nào, nếu có người tận mắt thấy cảnh máu chảy thành sông, không biết có bị dọa ngất hay không.

Trong đầu Doãn Tiêu La không ngừng nhớ lại cảnh này, nàng ta chỉ cảm thấy từng chỗ trên người đều đau như bị người ta cắt.

Ngày đó vì ghen ghét tức giận, nàng ta đã quẹt làm bị thương công chúa Hòa Sắt, chỉ sợ chuyện sẽ trở nên phức tạp hơn.

"Không thể nào, không thể nào, chắc chắn các ngươi đã nghe lầm, ta không hề giết nàng, làm sao nàng ta có thể chết đơn giản như vậy chứ?" Doãn Tiêu La vò đầu mình, có vẻ rất hối hận.

Trước nay, hai người bên dưới chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của Doãn Tiêu La, nên không dám nói thêm gì nữa.

Dù bọn họ không tận mắt chứng kiến công chúa Hòa Sắt tử vong, nhưng người kia miêu tả sinh động như thật, vậy bọn họ có thể không xúc động sao?
"Vương phi, có cần chúng tôi tiến cung tìm hiểu hay không? Nói không chừng, tin tức người quán trà bên ngoài không được đầy đủ, hiện chuyện đã một truyền mười, mười truyền trăm, khó tránh khỏi sẽ có lúc nói quá lên." Suy đi nghĩ lại, người phía dưới thấy cũng chỉ có thể làm thế.

Nhưng hoàng cung đâu phải nơi dễ thăm dò như vậy.

Phía dưới, một người khác lại nói: "Vương phi, chuyện này xảy ra tổn thương nền tảng lập quốc, Hoàng Thượng làm sao có thể để lộ tin tức, chắc là đã sớm phong tỏa tin tức rồi, nếu tiến cung thăm dò, có lẽ cũng không tra được cái gì cả."
"Vậy người quán trà bên ngoài làm sao mà biết được? Bọn họ cũng có thể biết, tại sao chúng ta không thể biết?" Người còn lại liếc mắt lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm.

Ánh mắt hai người lập tức đối đầu, bọn họ bên nào cũng cho là mình phải, ý kiến không đồng nhất, có vẻ rất muốn gây sự chú ý trước mặt Doãn Tiêu La.

"Không phải nói người quán trà bên ngoài kia có em họ là người hầu trong Đông Hoa Viên sao, nếu không có thân thích trong cung, hắn sao có thể biết được chứ." Người kia nói.

Người còn lại còn định nói gì đó, nhưng Doãn Tiêu La chợt vỗ bàn một cái, âm thanh đinh tai nhức óc không ngừng vang vọng trong căn phòng u ám.


"Đủ rồi, các ngươi đến chia sẻ giúp ta hay là tới đây cãi nhau thế?" Doãn Tiêu La chậm rãi ngẩng mặt lên, nhìn bọn họ với ánh mắt dữ tợn: "Cút hết ra ngoài cho ta, chuyện này không được phép lộ ra, có nghe thấy không?"
Sau khi hai người kia lui xuống, không khí trong phòng dần dần yên tĩnh lại, Doãn Tiêu La ngồi trên ghế, tóc tai bù xù, hết sức lộn xộn, không hề có dáng vẻ cao quý không với tới ngày thường.

Lại có một cái mạng chôn vùi trên tay nàng ta, hai tay dính đầy máu không quay đầu lại được.

Đã không quay đầu lại được, vậy sao nàng ta lại phải quay đầu chứ?
Chuyện đã đến mức không thể cứu vãn, nếu lại có người dám cản trở bước tiến của nàng ta, tất nhiên nàng ta sẽ giết không nương tay.

Trong căn phòng u ám tối tăm, ánh mắt nàng ta lóe lên sắc bén, nổi lên ý nghĩ giết người.

Nàng ta xoay người một cái lên giường, ôm chặt lấy chăn mền, cả người không ngừng run rẩy.

Mấy ngày nay Tiết Tịnh Kỳ khá chăm thay thuốc, từ sau khi người kia biết thời gian cô thay thuốc, ngày nào cũng kiên trì đến Đông Hoa Viên thay thuốc cho cô.

Không thể không nói, động tác tay của hắn hết sức thuần thục và linh hoạt.

Chỉ đúng mấy ngày, miệng vết thương của cô đã không còn chảy máu nữa.

Nhưng Tiết Tịnh Kỳ thấy cách tốt nhất chính là khâu vết thương lại.

Nếu vết thương được khâu lại thì sẽ nhanh khỏi hơn rất nhiều.

Nhưng mà điều kiện có hạn, cô không thể tự khâu vết thương cho mình được, cũng không có nghị lực lớn đến như vậy, huống hồ thuốc men cũng có hạn, nếu không đủ thuốc xử lý vết thương, rất dễ bị nhiễm trùng.

"Hôm nay ta mang một người đến chữa bệnh cho nàng, đợi lát nữa để hắn đi vào bắt mạch cho nàng." Vì nàng, Thích Mặc Thanh dùng thuốc tốt nhất, mắt không chớp nói.

Dẫn người khám bệnh cho cô ư?
Thái y tâm phúc của hắn trong cung đã sớm đến khám rồi, dù không phải ngày nào cũng đến, nhưng đã đến khá nhiều lần.

Hơn nữa, bản thân cô là thấy thuốc, chẳng lẽ cô còn không rõ về vết thương của mình sao?
Bây giờ hắn lại tìm thầy thuốc đến khám chẳng phải là vẽ vời thêm chuyện ư?
"Miệng vết thương của ta tốt lắm rồi, không cần khám lại đâu." Tiết Tịnh Kỳ từ chối.

"Nàng không có quyền nói không, ta cũng không cho nàng lựa chọn, ta chỉ thông báo cho nàng mà thôi." Vẻ mặt Thích Mặc Thanh không đổi nói.

Nói xong, chàng vỗ tay một cái, cửa phòng bên ngoài bị đẩy ra, tiếng bước chân của người tới có chút nặng nề, sau khi hắn vòng qua bình phong, Tiết Tịnh Kỳ mới nhìn rõ diện mạo của hắn.

Từ biệt một năm, hắn không hề thay đổi chút nào, toàn thân vẫn mặc quần áo dài màu xám, không khoác áo choàng, xem ra sức khỏe khá tốt.

Mới từ bên ngoài đi vào, nhưng không hề thấy trên người hắn dính tuyết.

"Đây là một người bạn của ta, y thuật cao minh, làm người chính trực, ta đã nói rõ với hắn, sẽ không nói chuyện của nàng ra ngoài đâu." Thích Mặc Thanh đứng dậy nhường chỗ, nói ra lo lắng trong lòng Tiết Tịnh Kỳ, để trong lòng nàng không còn băn khoăn nữa.

Tiết Tịnh Kỳ thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói: "Nếu là bạn của vương gia, vậy ta tự nhiên yên tâm."
Lãnh Tước khoanh hai tay trước ngực, tựa trên cột gỗ dáng vẻ bất cần đời, ánh mắt có chút bất đắc dĩ.

Sau khi nhận được bồ câu đưa tin của Thích Mặc Thanh, hắn mang theo khoái mã của Ngọc Thuần ba ngày chạy về, vốn tưởng là Thích Mặc Thanh xảy ra chuyện, khi đến lại được thông báo là một công chúa nước khác bị thương, hơn nữa còn chỉ là vết thương nhỏ, hắn có thể không phát điên sao?
Rốt cuộc người phụ nữ này là thần thánh phương nào mà lại có thể khiến Thích Mặc Thanh gióng trống khua chiêng đối với nàng như thế?
Dáng dấp cũng không giống Tiết Tịnh Kỳ, cũng không đơn thuần, mấu chốt là rất xinh đẹp, nhìn không hề có cảm giác an toàn.

Nếu đã nói đến hòa thân, căn bản không hề có tác dụng, rõ ràng chính là một công cụ để hoàng tử đạt mục đích mà thôi.

Thật không biết tại sao Thích Mặc Thanh liều mạng cứu nàng.

Lãnh Tước đứng thẳng lưng, ánh mắt dường như mũi kim vô hình bắn về phía Thích Mặc Thanh, nào có thể đoán được chàng lại không hề có chút phản ứng nào, trên mặt còn có vẻ nếu ngươi không chữa khỏi cho ta thì ngươi cứ liệu hồn.

"Công chúa, phiền ngươi vươn tay ra để ta bắt mạch cho ngươi." Vẻ mặt Lãnh Tước lập tức trở lại như thường.

Dáng vẻ này của Lãnh Tước rõ ràng là dục cầu bất mãn, Tiết Tịnh Kỳ hơi híp mắt lắc đầu, sau khi cô khôi phục thân phận thật, cô nhất định phải hung hăng bóc trần chuyện xấu của hắn trước mặt Ngọc Thuần mới được.

"Được, vậy thì phiền thần y rồi." Tiết Tịnh Kỳ khéo léo vươn tay ra, lộ ra một đoạn cánh tay trắng nõn trơn bóng.

Thần y? Lãnh Tước không khỏi có chút bài xích với cách xưng hô này, nếu như Tiết Tịnh Kỳ chưa từng xuất hiện, có lẽ hắn còn có thể gánh nổi cái danh hiệu này.

Nhưng mà không có nếu như, bại chính là bại, bây giờ, với hắn cái từ thần y này có ý nghĩa châm chọc rất nặng nề.

Lãnh Tước nhấn bên trên mạch đập của cô, nhắm mắt lại cẩn thận thăm dò mạch đập của cô nhảy lên.

Trong phòng an tĩnh đến mực khó tin, có thể nghe rõ tiếng gió thổi qua ngoài cửa sổ.

Đợi đến khi hai mắt hắn mở ra, Thích Mặc Thanh lập tức hỏi: "Thế nào rồi?"
Lãnh Tước thu tay lại, quay đầu cười với chàng một tiếng, dường như có chút nghiến răng nghiến lợi: "Sức khỏe công chúa Hòa Sắt rất tốt, chỗ vết thương cũng không có trở ngại, tất cả chỉ cần chăm chỉ uống thuốc thay thuốc, thì có thể sẽ khá hơn."
Căn bản không có chuyện lớn gì, mà cũng đáng gọi hắn từ ở ngoài ngàn dặm trở về.

Lãnh Tước thề sẽ không còn tin tưởng bồ câu đưa tin của Thích Mặc Thanh nữa, sau này nếu dọc đường gặp phải bồ câu của chàng, cứ trực tiếp một tên bắn chết là được.

Chỉ là, tại sao trong cơ thể công chúa Hòa Sắt lại có một sức mạnh cường đại bảo vệ tâm mạch của nàng? Loại sức mạnh này rất quen thuộc, giống như một loại thuốc viên hắn đã từng nghiên cứu chế tạo qua.

Thích Mặc Thanh cảm thấy trái tim được đặt xuống, nếu Lãnh Tước không chẩn bệnh, chàng không thể yên tâm được.

"Không sao thì tốt rồi, đợi lát nữa ngươi xem đến Thái y viện kê ít thuốc, phái người đưa tới cho công chúa Hòa Sắt." Thích Mặc Thanh dặn dò.

Ánh mắt sắc bén của Lãnh Tước bỗng bắn đến trên mặt chàng, tức giận đáp: "Đây là chuyện của thầy thuốc chúng ta, nếu không hiểu y thuật, cũng không cần ảnh hưởng chúng ta làm việc, ta tự biết chừng mực."
Oán hận phản bác xong, Lãnh Tước thu dọn đồ đạc rời đi.

Thích Mặc Thanh sờ mũi một cái, biết là mình dùng bồ câu đưa tin quá gấp, gọi hắn từ ngoài ngàn dặm trở về, làm gián đoạn kế hoạch du ngoạn của bọn họ.

Nhưng hắn cũng hết cách, ai bảo chàng là chủ tử của hắn chứ.

Ánh sáng trong phòng hơi tối, nên không nhìn rõ vẻ mặt Thích Mặc Thanh, sau khi dặn dò Tiết Tịnh Kỳ mấy câu thì chàng đi ra ngoài cửa.

Phía ngoài gió tuyết đã dần dần nhỏ đi, quả nhiên, Lãnh Tước đang cõng hòm thuốc tựa trong đình đài cách đó không xa.


Xuyên qua màn phía ngoài, có thể nhìn thấy hắn đang đứng thẳng, chắc hắn đang có rất nhiều lời muốn hỏi chàng.

"Tại sao vợ yêu không cùng trở về phủ với ngươi? Bị đông trong trời mưa tuyết này cũng không phải phong cách của ngươi." Thích Mặc Thanh tiến vào đình đài, chà xát hai tay.

Nghe thấy tiếng bước chân của chàng, Lãnh Tước chợt quay đầu lại, nhíu mày, nghiêng đầu bất mãn nói: "Vương gia, ta nói rốt cuộc thân phận người phụ nữ kia là gì, ta nghĩ chắc không chỉ đơn thuần là công chúa của nước Thành Châu nhỉ?"
"Làm sao ngươi biết?" Sắc mặt Thích Mặc Thanh không đổi.

"Rất đơn giản, có ba điểm có thể chứng minh.

Thứ nhất, từ sau khi Vương phi rời đi, ngươi chưa từng có bộ mặt tươi cười với bất kỳ người nào, nhưng ngươi lại nở nụ cười hiếm có với người phụ nữ đó, hơn nữa khi ta nói nàng không có chuyện gì, ngươi lại có thể thở phào nhẹ nhõm.

Thứ hai, trong cơ thể của nàng có một sức mạnh đang bảo vệ tâm mạch của nàng, nếu như ta đoán không sai, chính là Hộ Tâm đan mà ta cho ngươi.

Thứ ba, ngươi biết rõ chỉ là một chút vết thương nhỏ, còn vô cùng lo lắng gọi ta từ ngoài ngàn dặm trở về, nên chắc chắn người phụ nữ đó có vị trí rất quan trọng trong lòng ngươi.

Nhưng ngươi không có lý do gì mà tốt với công chúa của nước địch như vậy.

Từ mấy điểm trên có thể chứng minh, thân phận của cô gái kia cũng không đơn giản chỉ là công chúa." Lãnh Tước phân tích từng nguyên nhân.

"Vương gia, không ngại nói cho ta thân phận thật của nàng là gì chứ, ta cũng rất muốn biết, rốt cuộc là ai có thể khiến ngươi lo lắng như vậy."
Cuối cùng vẫn là Lãnh Tước hiểu rõ chàng nhất, chỉ gặp mặt một lần đã có thể hiểu rõ vị trí của Hòa Sắt trong lòng chàng.

May mà trước kia bọn họ trở thành bạn bè, nếu như là kẻ địch, chỉ bằng sự thấu hiểu này của hắn, nhất định có thể đoán đúng mọi suy nghĩ của chàng.

Chỉ là nghĩ lại cảm thấy rất đáng sợ.

Thích Mặc Thanh nhếch môi, khoan thai thở dài: "Rốt cuộc không thể gạt được ngươi, nhưng ta cũng chỉ có thể suy đoán, ngay bản thân ta cũng không thể chắc chắn thân phận thật của nàng.

Cho nên, ta muốn đợi sau khi tra ra manh mối tất cả mọi chuyện, thì sẽ biết rõ chân tướng."
Rốt cuộc chân tướng là gì mà đáng giá giấu diếm như vậy?
Lãnh Tước dường như không hiểu tâm tư của Thích Mặc Thanh lắm, cũng nhận ra chàng càng ngày càng không bình thường, từ sau khi Tiết Tịnh Kỳ rời đi, có lẽ thế giới của chàng chỉ còn lại một vực sâu dày đặc sương mù mà thôi.

"Thôi được, chờ đến thời cơ thích hợp, không cần ngươi nói ta tự nhiên cũng biết, ta chờ." Lãnh Tước thi lễ với chàng một cái, rồi mang theo hòm thuốc của mình rời khỏi hoàng cung.

Thích Mặc Thanh đứng chắp tay, nhìn theo bóng lưng hắn dần dần rời đi, trong lòng không biết suy nghĩ cái gì.