Hoàng Phi Nhất Tiếu Khuynh Thành

Chương 268: Ôn Vương Cầu Gả






Hôn sự? Tiết Tịnh Kỳ khẽ lắc đầu: “Vẫn chưa, nhưng cũng sắp rồi, quốc chủ Thành Châu đã gửi tín hàm tới giục, A Lạc Lan đến Thích Diệp cũng sắp một tháng rồi, lại chậm chạp không có động tĩnh thành thân, đương nhiên trong lòng vội vàng.”
Lời này của cô là nói với A Lạc Lan, nàng ta mới là công chúa thật sự của Thành Châu, cho dù mình thay thế thân phận công chúa của nàng ta, nhưng quốc chủ Thành Châu mới là phụ thân nàng ta.

“Đây là đương nhiên, nhưng ông ta cũng bất đắc dĩ, trời cao hoàng đế xa cũng không quản tới nơi này, Gia Thành Đế muốn quyết định lúc nào cũng được.” Minh Khê thản nhiên nói.

Tiết Tịnh Kỳ lại lắc đầu: “Mấy ngày này hẳn sẽ có kết quả, A Lạc Lan tới hòa thân, sao có đạo lý công chúa hòa thân không gả đi? Quốc chủ Thành Châu đã gửi thư đến thúc giục, Gia Thành Đế cũng sẽ không chậm trễ không để ý, dù sao thì mục đích hòa thân chính là vì an định của hai nước.”
Gia Thành Đế không phải người ngu xuẩn như vậy, sẽ không phá hoại an tĩnh đã định giữa hai nước.

“Nói cũng phải, Tiểu Hoa, tâm nguyện của muội...” Minh Khê nói tới một nửa thì muốn nói lại thôi, nói không ra lời.

Đợi ngày cô gả cho Thích Mặc Thanh, nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành, đương nhiên cũng nên quay về điệp cốc với sư phụ.

“Huynh yên tâm, tâm nguyện của ta rất đơn giản, ta có thể làm được.” Điều lo lắng nhất trong lòng Tiết Tịnh Kỳ ngược lại chính là A Lạc Lan.A Lạc Lan bây giờ không thể quay về Thành Châu, ở Thích Diệp không ai thân thích, Minh Khê lại không thích nàng ta, nếu cố chấp rời đi, cũng chỉ có thể phiêu bạt tứ phương, trôi dạt khắp nơi.

Cô không muốn nhìn thấy cục diện như vậy xảy ra, cũng không muốn để A Lạc Lan rời đi, nhưng tâm ý Minh Khê cô cũng không thể tùy tiện sắp đặt, quan trọng nhất vẫn phải dựa vào hai người.


A Lạc Lan chống cằm không biết đang nghĩ gì, ánh mắt có chút mơ màng, đôi mắt hàm chứa tia sáng mông lung.

“A Lạc Lan, nếu tướng quân Triết Tông muốn quay về Thành Châu, nàng có bằng lòng cùng hắn quay về không?” Tiết Tịnh Kỳ quay đầu hỏi.

Nếu cô thành thân, thì những tướng sĩ theo tới này đều phải quay về Thành Châu, cũng không thể bỏ A Lạc Lan lại.Lời vừa nói ra, A Lạc Lan bèn vội lắc đầu: “Không, ta không quay về, quay về rồi cũng không thể quay về hoàng cung, ở Thành Châu cũng không ít người biết ta, đến lúc đó phụ hoàng nhất định sẽ xử lý ta.”
Chuyện không đơn giản như tưởng tượng, Tiết Tịnh Kỳ liền cảm thấy rất đau đầu, thật sự không biết nên sắp xếp nàng ta thế nào mới ổn.

“Vậy nàng có thể ở lại Thích Diệp, chỉ là ở đây nàng không có thân thích gì, ta sợ nàng sẽ cô đơn, cho nên mới đề nghị để nàng quay về.

Hơn nữa, ta thấy tướng quân Triết Tông rất tốt với nàng.” Đôi mắt Tiết Tịnh Kỳ nhìn A Lạc Lan, lời cô nói là sự thật, từ ngày đầu tiên ở trong doanh trướng cùng Triết Tông, cô đã biết rồi.

Nói tới Triết Tông, A Lạc Lan lại càng sầu muộn.Quay đầu nhìn mới phát hiện Tiết Tịnh Kỳ và Minh Khê đều nhìn nàng ta, hẳn đã biết quan hệ giữa Triết Tông và nàng ta rồi.

“Triết Tông rất tốt với ta, nhưng ta đối với hắn chỉ có tình huynh muội, không có tình yêu, muốn ta ở cùng hắn là chuyện không thể nào.” A Lạc Lan nói với nàng ta một lần rồi, nếu có thể, hắn sẽ đi cầu xin phụ hoàng gả mình của Triết Tông, chỉ cảm thấy hắn quá uy nghiêm, không có khí khái nam tử ấm áp như ánh mặt trời, toàn thân trên dưới đều lạnh như băng.

Mặc dù bình thường hắn rất tốt với mình, nhưng mỗi lần đối diện với hắn, A Lạc Lan cứ có chút sợ hãi.

Cho nên, nàng ta không cần nghĩ đã cự tuyệt.

Không nghĩ tới, cự tuyệt Triết Tông xong thì hai ngày sau đã nhận được tin tức trêu ngươi hay là công lao của Triết Tông, cuối cùng sự kháng cự của nàng ta cũng không thay đổi được gì.

“Bỏ đi, dù sao vẫn còn thời gian, nếu nàng không muốn quay về Thành Châu thì có thể ở lại Thích Diệp, ta nhất định sẽ sắp xếp thật tốt cho nàng.” Tiết Tịnh Kỳ lộ ra ý cười ấm áp.

Ngược lại là cô, dùng thân phận của A Lạc Lan, sao có thể không trải trời bên ngoài đã gần trưa, tuyết cũng dần ngừng lại, hạ tảo triều, Gia Thành Đế bèn kêu bốn hoàng tử là thái tử, Thích Mặc Thanh, Ôn vương và Ký vương đến ngự thư phòng.Chính vì chuyện hòa thân của công chúa Hòa Sắt, hoàng tử hòa thân chậm trễ không được lựa chọn, mà quốc chủ Thành Châu lại phái người đưa thư tín thúc giục, chuyện cũng không thể kéo dài nữa, sớm ngày kết ngươi tới là vì chuyện gì?” Gia Thành Đế vừa mở miệng bèn mập mờ với họ, cho dù là kẻ ngốc cũng biết trong triều bây giờ chuyện quan trọng nhất là chuyện gì.

“Phụ hoàng, nếu nhi thần không đoán sai thì hẳn là chuyện liên quan tới việc hòa thân của công chùa Hòa Sắt, mấy ngày trước quốc chủ Thành Châu đã phái người tới thúc giục chuyện này, hẳn là có liên quan tới chuyện lời.

Ký vương là con trai thứ hai của Gia Thành Đế, ngày thường mặc dù không tài cán như thái tử, Ôn vương, được Gia Thành Đế sung ái, nhưng tính cách hiền lương, tiếng nói trong triều cũng ngày một gia tăng.

“Ngươi nói không sai, các ngươi có kế sách nào hay sao? Công chúa Hòa Sắt ở trong cung cũng gần một tháng rồi, cũng nên gả đi, nhưng trong lòng trẫm thực sự không có ứng Đế vừa nghĩ tới chuyện hôn sự này liền rất đau đầu.

Vốn muốn tùy tiện chỉ gả cho một hoàng tử là xong, nhưng ngại thân phận đặc biệt của công chúa Hòa Sắt cho nên việc lựa chọn hoàng tử cũng trở nên không thể tùy tiện.

Cho tới bây giờ, trong lòng Gia Thành Đế vẫn không có sự lựa chọn nào.

Lựa chọn của đại thần trong triều cũng không thống nhất, theo phong thư tín của quốc một hồi, cũng không biết nên lựa chọn thế nào.“Phụ hoàng, nhi thần cho rằng nếu cách nói của mọi người đã không thống nhất, mà hoàng tử lại rất khó lựa chọn, tại sao không để công chúa Hòa Sắt tự mình suy nghĩ chứ?” Ký vương gãi gãi gáy, rõ ràng không suy nghĩ sâu xa chuyện này.

Gia Thành Đế khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Ngươi ra chủ ý gì vậy? Công chúa Hòa Sắt là chọn hoàng tử?”
Ký vương bị Gia Thành Đế tức giận, không dám nói gì nữa.

“Phụ hoàng, người anh minh, nhi thần thực sự nghĩ không ra có cách gì tốt hơn.” Ký vương sợ sệt lùi xuống, có chút xấu hổ.

Ba người phía sau đều không nói chuyện, chuyện này rõ ràng chính là củ khoai lang phỏng tay, ai cầm người đó chết, bây giờ Gia Thành Đế đối với ai cũng không hài lòng, sao có thể không lớn.

“Thái tử, ngươi nói, nên làm thế nào?” Gia Thành Đế tới lui hai lần, ánh mắt nhìn sang thái tử đang cúi đầu không lên tiếng.

“Phụ hoàng, quốc chủ Thành Châu đã để ý đến chuyện hôn sự của công chúa Hòa Sắt, vậy thì chứng minh ông ta không bỏ mặc nàng ta như lời đồn bên ngoài, không bằng phụ hoàng lựa chọn người tốt nhất trong số các hoàng tử để gả nàng là được.” Thái tử đề nghị.Suy nghĩ này rõ ràng không được lòng Gia Thành Đế, hẳn vẫn còn cách giải quyết tốt hơn.

“Ôn vương, ngươi nói.” Gia Thành Đế nhìn sang Ôn vương.

Ôn vương sớm đã chuẩn bị sẵn đáp án cho vấn đề này của ông ta, liền lập tức mở miệng: “Phụ hoàng, nhi thần bằng lòng lấy công chúa Hòa Sắt mắt mọi người lập tức rơi trên đầu Ôn vương, chấn động đến không nói nên lời.

Đặc biệt là truy cập người hắn, hận không thể dùng ánh mắt thiên đao vạn quả hắn.

Quả nhiên, Ôn vương vẫn nói với Gia Thành Đế, chàng đoán không sai.

Chỉ là không biết tại sao hắn muốn làm vậy.

Đôi tay giấu dưới y phục của chàng nắm chặt, trên mặt lại bình tĩnh không chút gợn sóng.

“Ôn vương, tại sao ngươi nói vậy? Ngươi chỉ gặp công chúa Hòa Sắt hai lần, chẳng lẽ có thể vì vậy mà chắc chắn nàng là hoặc, đánh giá trên dưới hắn ta.

Nghe ông ta nói vậy, trái tim Thích Mặc Thanh bình tĩnh lại.


Chàng quên mất, Gia Thành Đế tính tình đa nghi, nếu không phải thứ tận mắt ông ta nhìn thấy thì tuyệt đối sẽ không tin.

Huống chi Ôn vương vừa lên tiếng đã muốn cầu thành thân, bây giờ Gia Thành Đế không đập nồi hỏi rõ cũng khó.

“Nhi thần không có lý do gì cả, chỉ là cảm thấy nhìn do gì khác.” Hai tay Ôn vương nắm chặt tay áo, cúi đầu đáp.

“Hợp mắt?” Gia Thành Đế cười có chút khinh thường: “Hợp mắt một nữ tử liền muốn lấy nàng, nếu người hợp mắt hết toàn bộ nữ tử trong thiên hạ, há chẳng phải ngươi muốn lấy hết nữ tử trong thiên hạ sao?”
Đây há chẳng phải trò cười?
Thích Mặc Thanh nghe vậy, khóe môi nhàn nhạt cong lên nụ cười như có như không, Ôn mà thôi, không đạt được mục đích thật sự của mình.

Trước khi Gia Thành Đế hỏi mình, Thích Mặc Thanh đã mở miệng nói với ông ta: “Phụ hoàng, nhi thần cảm thấy chuyện này bốn người nhi thần nghị luận không thỏa đáng, như vậy cũng không có được kết luận gì, nếu có thể, không ngại có thời gian thì gọi công chúa Hòa Sắt và những người khác tới, mọi người cùng nhau bàn bạc có chút tán thưởng gật đầu, nếu họ đều có thể giống Thích Mặc Thanh khiến ông ta bớt lo thì tốt biết bao.

“Ngươi nói không sai, chuyện này có thể lớn có thể bé, vẫn là suy nghĩ từ từ, ngày khác trẫm lại bàn bạc cẩn thận với mọi người, các ngươi đều lui xuống đi.”
Mấy người lũ lượt lùi xuống.

Thích Mặc Thanh cũng không phát hiện lần này phụ hoàng có thể thật sự dễ vương, vừa nãy câu đệ nói hình như đã sớm có tính toán rồi, nhưng đệ và công chúa Hòa Sắt rốt cuộc gặp mặt lúc nào? Tại sao ta không nhớ?”
Hai người đi song song trong gió tuyết, Thích Mặc Thanh dời ánh mắt sắc bén lạnh lùng của mình nhìn ra cảnh sắc bên ngoài.

Gió tuyết bên ngoài hơi lớn, hai người bó sát áo khoác đi trên đường.

“Lục đệ, công chúa Hòa Sắt tổng cộng từng tình thì quá có lệ, lâu ngày sinh tình hình như cũng không thật, đệ rốt cuộc sao lại nhìn trúng nàng.” Thích Mặc Thanh khẽ quay đầu lặp lại câu hỏi vừa rồi.

Ôn vương lại cười nhàn nhạt: “Tứ ca đã tới hỏi đệ, vậy huynh có từng hỏi chính mình chưa, huynh và công chúa Hòa Sắt không chỉ gặp mặt hai lần thì có tình cảm gì? Ta chỉ cầu gả trước mặt phụ hoàng cho ta.”
Sắc trời dần sáng, mưa tuyết đã tạnh, hai người sóng vai đi trên nền tuyết, gió tuyết ùa tới thổi họ lạnh buốt.

Ý cười trên mặt Thích Mặc Thanh lập tức lạnh lẽo, Ôn vương làm sao biết mình và công chúa Hòa Sắt không chỉ gặp mặt hai lần? Chẳng lẽ lúc họ gặp mặt, hắn cũng có mặt?