Hoàng Phi Nhất Tiếu Khuynh Thành

Chương 251: Điều Tra Ra Chân Tướng






Vết thương của Luân vương đã được chữa khỏi, tin tưởng là sau khi nói với Gia Thành Đế chuyện thương thế, chỉ cần sau khi vết thương của Luân vương có thể tốt lên thì Gia Thành Đế đương nhiên sẽ tin tưởng vào y thuật của mình.

Tiết Tịnh Kỳ lắc đầu, không hề do dự mà trả lời lại: “Hồi bẩm hoàng thượng, ta ở trong hoàng cung tạm thời cũng không thiếu cái gì hết, ta cũng biết y thuật, chữa bệnh cho Luân vương cũng là bổn phận của thầy thuốc, không cần phải ban thưởng bất cứ thứ gì hết, chỉ cần bệnh của Luân vương có thể tốt lên rồi thì đó chính là ban thưởng tốt nhất đối với thần.”
Biểu hiện của cô liêm khiết thanh bạch, kể từ khi bước vào nước Thích Diệp thì chưa từng muốn Gia Thành Đế ban thưởng bất cứ cái gì, không biết là đang có suy nghĩ gì.

“Ngươi cái gì cũng không muốn hết, lập công nhưng mà lại không ban thưởng gì cho ngươi, nếu như trẫm không thưởng cho ngươi chỉ sợ không chỉ có một mình Luân vương, ngay cả tất cả mọi người cũng sẽ không hài lòng có đúng chưa?” Gia Thành Đế vui vẻ nói với Tiết Tịnh Kỳ, ý tứ rất rõ ràng, chính là để cô nhất định phải chọn một thứ mà mình thích.

Lời cũng đã nói rồi, Tiết Tịnh Kỳ cũng không thể từ chối được nữa, chỉ là trong lúc nhất thời cô cũng không thể suy nghĩ được mình muốn cái gì từ Gia Thành Đế.

“Hoàng thượng, tạm thời ta cũng không suy nghĩ được ta muốn đồ vật gì, không bằng chờ đến lúc ta nghĩ ra được rồi thì lại nói với hoàng thượng, vậy có được không?” Tiết Tịnh Kỳ lại bình tĩnh nói tiếp.

Mặc dù là đối với đáp án này Gia Thành Đế không hài lòng, nhưng mà cũng không có cách nào tốt hơn, đành phải đồng ý.

Đột nhiên ở ngoài cửa lại truyền đến tiếng vang giống như là gỗ lăn trên mặt đất phát ra, truyền vào trong lỗ tai của mọi người, cũng có người bước vào.

“Là ai ở bên ngoài vậy?” Giọng nói của Gia Thành Đế có chút nghiêm nghị, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm ra ngoài cửa.

Có điều là qua một lát sau, tiếng vang ở bên ngoài trở lại bình tĩnh, một thị vệ mang theo thái giám đi đến.

“Hoàng thượng, không biết là cái tên thái giám này cứ lén lén lút lút ở bên ngoài làm cái gì, xin hoàng thượng xử lý.” Thị vệ nắm cổ áo của tên thái giám sau đó, ném hắn xuống mặt đất.


Cái tên thái giám cứ cúi đầu nên cũng không nhìn thấy rõ bộ dạng của hắn, nói cho cùng một tên thái giám đến hành cung hầu hạ, thân phận địa vị cũng sẽ không kém, đợi sau khi hắn ngẩng đầu nhìn lên chỉ cảm thấy hết sức quen mắt.

“Ngươi là thái giám trong cung nào vậy?” Gia Thành Đế cũng cảm thấy khá quen mắt, chỉ là quên đã từng gặp ở đâu.

Tuổi tác của thái giám không lớn lắm, dáng vẻ qua độ tuổi trung niên, ông ta ở trong cung đã chứng kiến quá nhiều bão táp phong ba, lúc này ánh mắt nhìn về phía thái tử đầu tiên.

Đám người nhìn theo ánh mắt của ông ta, kết quả dừng lại trên người của thái tử, trong mắt của Gia Thành Đế có mấy phần kinh ngạc, trong lòng của thái tử biết rõ, vội vội vàng vàng quỳ xuống giải thích.

“Phụ hoàng, thái giám này chính là thái giám hầu hạ bên cạnh của nhi thần, tên là Mã Ký.” Thái tử nói xong lại hỏi Mã Ký ở bên cạnh: “Lúc nãy ở bên ngoài có chuyện gì xảy ra vậy, nói cụ thể.”
Thái giám hiển nhiên là người đã từng gặp mưa gió, nếu không cũng sẽ không hầu hạ ở bên người của thái tử.

“Ban đầu nô tài dặn dò mấy tên thái giám đi đến tẩm điện của thái tử để quét dọn, từ bên hiên quét tới, đúng lúc đi ngang qua cổng phòng của Luân vương, không ngờ là ở bên ngoài lại trưng bày một cây cột bằng gỗ, kỳ quái hơn chính là ở trên cây cột gỗ này lại có một cái mũ, cho nên nô tài sinh lòng nghi hoặc liền kiểm tra cẩn thận một hồi.” Lời thái giám nói không có một lời nào là nói dối, biểu cảm ở trên mặt căn bản cũng nhìn không ra.

Gia Thành Đế đưa mắt liếc nhìn thị vệ ở bên cạnh, một thị vệ đó lập tức đi đến cổng cầm lấy cái cột gỗ mà thái giám đã nói tới.

So với lời thái giám nói cũng không sai chút nào, lúc vật này hiện ra ở trước mặt của tất cả mọi người, sắc mặt của Doãn Tiêu La bỗng nhiên thay đổi, hai tay nắm chặt lấy váy lụa của mình.

Mà sắc mặt của Ôn Vương ở bên cạnh của nàng ta cũng không khá hơn là bao.

“Những lời ngươi nói không phải là giả, tại sao vật này lại phải đặt ở trước cổng của Luân vương, nó có lợi ích gì?” Gia Thành Đế quan sát cây cột gỗ với cái mũ ở trên đỉnh ở phía dưới, nhìn nhìn giống như là có người nào đó cố ý tạo thành hình dạng này rồi đặt ở đó.

“Nô tài cũng không biết nữa, cho nên mới nhìn kỹ, nhưng mà mấy ngày trước cũng đâu có nhìn thấy vật này đặt ở cổng đâu.” Thái giám cũng hiểu rõ, biết là có nói dối cũng vô dụng thôi, ngược lại là nói sự thật cho Gia Thành Đế nghe, để ông ta có thể phán đoán.

Đã bị người của thái tử phát hiện, đương nhiên cũng không thể thiếu liên quan với thái tử, người đầu tiên mà Gia Thành Đế hỏi chính là thái tử.

“Thái tử, đối với vật này con cảm thấy như thế nào?”
Đến cùng vẫn là không thể thoát khỏi liên quan, thái tử bước lên phía trước đi hai vòng nhìn thật cẩn thận, ngoại trừ bộ dạng có hơi giống với hình người thì cũng không có cái gì khác.

“Hồi bẩm phụ hoàng, cái cột gỗ ngày trông giống như là hình người, mà cái mũ này lại là mũ của thái giám trong triều, nhất định là có người cố ý đặt ở tẩm điện của thập thất đệ, về phần mục đích là cái gì nhi thần cũng không biết.” Thái tử phân tích từng câu từng chữ, trong lòng đang suy đoán những người có khả năng làm chuyện này, nhưng mà cũng không nói ra.

Mũ của thái giám ở trong triều đều là như thế, cũng nhìn không ra được là ai, nhắc nhở Gia Thành Đế như vậy, dù sao cũng là mũ của thái giám hoặc ít hoặc nhiều cũng sẽ để lại chút vết tích.

Tiết Tịnh Kỳ đứng im ở một bên, hơi quay đầu nhìn về phía Thích Mặc Thanh, dáng người thẳng tắp của chàng vẫn đứng nguyên tại chỗ, mặt mũi anh tuấn, đôi môi khẽ mím lại, phong hoa vô hạn, mấy vị hoàng tử đứng ở bên cạnh của chàng cũng không có ai phong hoa trác tuyệt bằng một nửa chàng.

Đã muốn để Gia Thành Đế phải biết cả những chuyện mà Doãn Tiêu La đã làm, dựa vào một mình Gia Thành Đế tự đi điều tra thì sao có thể được chứ, nếu như không có người nào đẩy một tay ở phía sau trợ giúp, sao có thể nổi lên sóng gió.

“Hoàng thượng, lúc nãy ta và Minh Vương đang chữa bệnh cho Luân vương cũng đã từng phát hiện ở ngoài cửa có người nhìn xem chúng ta, ta còn tưởng là người này chính là thái giám mà người đã phái đến để hầu hạ cho Luân vương, cho nên cũng không nói thêm cái gì nữa, ai mà biết được nó lại là một cái cột gỗ giả người, còn mang theo mũ của thái giám, như vậy xem ra nước Thích Diệp cũng thật là thú vị.” Tiết Tịnh Kỳ gượng cười hai tiếng, có chút bất đắc dĩ.

Nghe được vẻ bất đắc dĩ trong lời nói của Tiết Tịnh Kỳ, trên mặt của Gia Thành Đế lại có chút lo lắng, dù sao thì cũng là trong hoàng cung ở nước Thích Diệp, còn gây ra trò cười như thế này, uy nghiêm Thích Diệp của ông ta ở đâu đây chứ.

Ánh mắt hơi đảo quanh, quét về phía đám người ở bên dưới, dường như là muốn nhìn ra được một tia không bình thường từ trong đôi mắt của bọn họ.

Nhưng mà mọi người đã ở trong chốn thâm cung lâu rồi, năng lực che giấu cực kỳ sâu, sao chỉ dựa vào một ánh mắt của Gia Thành Đế là có thể nhìn ra được.

“Hoàng thượng, việc này có lẽ là có người cố ý làm ra, chỉ là không biết người này muốn làm ra chuyện gì, vẫn xin hoàng thượng điều tra ra chân tướng để tránh loạn lạc.” Gần đây Doãn Hoàng Hậu cũng luôn cố gắng nịnh bợ lấy lòng hoàng thượng, biết là trong lòng của ông ta muốn làm cái gì liền thuận theo ý của ông ta mà đi làm, ngược lại cũng làm cho Gia Thành Đế đối xử với bà ta càng ngày càng tốt.

Đã không phải là thái giám ở bên cạnh của thái tử, việc này không có liên quan gì đến mình, cứ làm rình rang lên, chỉ cần thái tử bình an vô sự, ai chết ai sống thì có làm sao.

“Cây cột gỗ mang theo cái mũ này, các người đều nhận ra à? Có phải là mũ của thái giám nào ở bên cạnh của các ngươi không, xem xem có phải là bị mất đi rồi không.” Gia Thành Đế chỉ vào cây cột gỗ ở phía dưới, nếu như có người nào đó cố gắng sắp xếp, vậy thì mũ bị mất đi đương nhiên cũng phải tìm biện pháp bổ sung đủ mới đúng.

Ánh mắt quét nhìn về phía tất cả mọi người, nhất là Doãn Tiêu La, trên mặt của nàng ta đã không còn vẻ lo lắng gì nữa mà đã biến thành sầu lo.

Cột gỗ mũ thái giám là do nàng ta đã cho người ta làm ra, chỉ vì để lừa gạt Tiết Tịnh Kỳ và Thích Mặc Thanh, không ngờ là người phía dưới làm việc này lại vô dụng như thế, không di chuyển cột gỗ về thì cũng thôi đi, thậm chí ngay cả một cái mũ cũng không thể giấu được.

“Phụ hoàng, Luân vương vừa mới bệnh nặng một trận, chúng ta như thế này có thể sẽ quấy rầy đến đệ ấy hay không? Không bằng chúng ta lại thay đổi thời gian rồi điều tra tiếp có được không?” Hai tay của Doãn Tiêu La giấu ở phía sau vạt áo, lúc này nàng ta không mở miệng, vậy thì sẽ điều tra ra được trên đầu của mình.

Đến lúc đó không chỉ có mình nàng ta, ngay cả Ôn Vương cũng sẽ bị nàng ta liên lụy.

Cho đến trước mắt lên tiếng ngăn cản cũng chỉ có một mình Doãn Tiêu La, những người khác còn chưa nói chuyện, nói không chừng là việc này có liên quan đến nàng ta.

Đến cùng vẫn là lo lắng cho sức khỏe của Luân vương, nhưng mà thái tử vẫn mở miệng nói: “Lục đệ muội, đây là tẩm điện của thập thất đệ, chuyện này lại xảy ra trong tẩm điện của thập thất đệ, nếu như thay đổi thời gian điều tra không chỉ không thể đảm bảo được sự an toàn của thập thất đệ, hơn nữa chuyện tra án kiêng kỵ nhất chính là trì hoãn.”
Đạo lý của thái tử còn rõ ràng hơn là đạo lý của Doãn Tiêu La, lúc này không biết là tốt hay xấu, không hiểu sao lại xuất hiện ở bên ngoài tẩm điện của Luân vương, cũng không biết là người kia rắp tâm chuyện gì.

Nếu như còn không điều tra ra, sự an toàn của Luân vương không thể bảo vệ được.

“Phụ hoàng, phụ hoàng...” Đột nhiên ở trong bức bình phong truyền ra tiếng kêu rất nhỏ, Luân vương vẫn còn chưa ngủ say, đúng lúc nghe thấy tiếng nói chuyện ở bên ngoài.

Ở cửa tẩm điện của mình đột nhiên lại xuất hiện cây cột gỗ cùng với mũ thái giám vô cùng quỷ dị, không phải là hắn đã sai người đi làm, đương nhiên phải cho người điều tra cho rõ.

“Hoàng nhi, con nói đi, phụ hoàng nghe đây.” Gia Thành Đế quay đầu lại trả lời một câu, trên mặt lập tức bình tĩnh lại, không có người nào nói chuyện.

“Phụ hoàng, chuyện này xảy ra ở tẩm điện của nhi thần, cột gỗ và mũ thái giám xuất hiện quỷ dị như vậy, nhưng mà chuyện này cũng không phải là nhi thần đã để cho người ta làm.

Nếu như còn không điều tra ra được, nhi thần sợ hãi mình khó có thể được bình an.” Giọng nói của Luân vương có chút suy yếu, mơ hồ còn có thể nghe thấy được sợ hãi trong lời nói của hắn.

Đến cùng vẫn là hài tử nhỏ nhất của Gia Thành Đế, cho dù có như thế nào thì sự sợ hãi, hoảng sợ và bối rối của hắn cũng luôn không hề giữ lại chút nào mà bộc lộ hoàn toàn ở trước mặt Gia Thành Đế.

Đối với hắn mà nói, Gia Thành Đế không phải là quốc quân, mà là một phụ thân.

Ở trên người của Luân vương, Gia Thành Đế có thể lĩnh hội được tình cảm là một phụ thân.

“Trẫm biết rồi, con cứ tĩnh dưỡng cho khỏe đi.” Gia Thành Đế nghiêm túc dứt lời, ngồi thẳng người, đưa mắt ra hiệu với An công công ở bên cạnh một cái.


“An Dật Chi, ngươi đi triệu tập tất cả thái giám đến ngoài viện đi, xem xem trên đầu ai không có mũ.”
Đi theo Gia Thành Đế lâu như vậy rồi, đương nhiên biết được ở trong lòng của thành thượng đang suy nghĩ cái gì, đối với ông ta mà nói có thể phỏng đoán được thánh ý của Gia Thành Đế mới là chuyện vô cùng quan trọng.

An công công gật gật đầu đi ra ngoài nói mệnh lệnh của Gia Thành Đế với thái giám ở bên ngoài cửa một lần, thái giám đó hoảng sợ lập tức đi làm ngay.

Mọi người hồi hộp chờ đợi ở trong sảnh của Luân vương, người mà lo lắng nhất không ai qua được Doãn Tiêu La.

Chuyện này là do nàng ta đã kêu người đi làm, không nghĩ tới tên thái giám làm việc lại vô dụng như vậy, chưa được bao lâu thì đã bị người ta nắm thóp rồi.

Nàng ta nhìn Ôn Vương ở bên cạnh một lát, hắn ngồi thẳng tắp ở nơi đó không hề có một tia dao động.

Ở bên ngoài, có đôi lúc truyền đến tiếng bước chân, đôi lúc thì lại truyền đến tiếng nói chuyện, còn có âm thanh thau chậu rơi xuống đất, vô cùng chói tai.

Nhưng mà chỉ trong chốc lát, An công công liền đi vào cửa bẩm báo tình huống.

“Hoàng thượng, ở bên ngoài có tổng cộng một trăm mười chín tên thái giám, lần này xuất hành trước sau tổng cộng mang theo một trăm hai mươi tên thái giám, còn thiếu đi một người, mà trên đầu của những thái giám ở bên ngoài đều có mũ.”
Tất cả đều có mũ? Còn thiếu một người?
Có là đồ ngốc thì cũng hiểu được rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, chuyện trùng hợp cho dù có xảy ra trong tình huống bình thường thì cũng phải điều tra ra ngọn nguồn.

Thích Mặc Thanh nghiêng người qua nói với Giả Sơn ở sau lưng của mình mấy câu, hắn hơi cúi đầu xuống, lập tức xoay người đi xử lý.

“Ngươi dẫn theo thị vệ lục tung khắp hành cung này lên thì cũng phải tìm được cái tên thái giám bị thiếu đó ra.” Gia Thành Đế nghiêm nghị ra lệnh.

Năng lực của thị vệ đương nhiên là không tệ.

Huống hồ gì lại là quân ngự lâm ở bên cạnh của hoàng thượng, vội vàng đáp dạ.

Gió tuyết ở bên ngoài dần dần giảm bớt, sắc trời cũng có chút mờ mịt.

Tâm tư của những người ở bên trong khác biệt nhau, giống như là một quả khí cầu bị đè nén, thoáng dùng lực một chút thì sẽ lập tức nổ tung.