Hoàng Phi Nhất Tiếu Khuynh Thành

Chương 249: Âm Thầm Gây Khó Dễ






Đúng vậy, yêu cầu cô chữa bệnh cho Luân Vương trước mặt mọi người đã khiến chuyện cô biết y thuật bị bại lộ, nếu không chữa khỏi cho Luân Vương chưa biết chừng sẽ bị Gia Thành Đế coi là gian tế của nước Thành Châu chứ không phải công chúa đến hoà thân.

Cho dù Gia Thành Đế tin tưởng cô cũng khó tránh khỏi việc bị người khác xúi giục, kết cục cuối cùng không cần nói cũng biết.

Tâm tư kín đáo như Thích Mặc Thanh, mỗi lời chàng nói đều là một lời nhắc nhở rất hữu ích với cô.

“Ngươi nói không sai, ta không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc chữa bệnh cho Luân Vương, nhưng ta cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc làm hại hắn”
Tiết Tịnh Kỳ có chút mệt mỏi ngồi xuống ghế, cuộc sống trong cung giống như đi trên lớp băng mỏng, nếu hơi lơi là một chút, rất có khả năng sẽ vạn kiếp bất phục.

“Ta rất tò mò, lần đầu tiên công chúa đến Thích Diệp, chỉ có duyên gặp mặt thập thất đệ vài lần, vì sao lại tình nguyện cứu đệ ấy?” Ánh mắt sắc bén của Thích Mặc Thanh nhìn về Tiết Tịnh Kỳ, lòng chàng rất nghi ngờ.

Thật ra chuyện cứu Luân Vương, trong lòng Tiết Tịnh Kỳ đã có kế hoạch riêng của mình.

Luân Vương vừa mới trưởng thành, là con trai út được Gia Thành Đế sủng ái nhất, bây giờ ngã ngựa, đương nhiên Gia Thành Đế sẽ vô cùng lo lắng.

Thái y trong cung lại không cứu được, lúc này cô tình nguyện đến cứu Luân Vương, nếu thành công thì Gia Thành Đế sẽ càng tin tưởng cô hơn.

Mà Luân Vương cũng sẽ coi cô là ân nhân cứu mạng, như vậy cô có thể chủ động hơn về chuyện hoà thân ở trong cung.

Nếu chỉ dựa vào sự sắp xếp của Gia Thành Đế để cô hoà thân với Hoàng tử thì khó tránh khỏi quá bị động.


Tiết Tịnh Kỳ bình tĩnh lại, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Thích Mặc Thanh, trong mắt mang theo dấu vết tình cảm khó hiểu.

Thật lâu sau cô mới chậm rãi nói: “Minh Vương bằng lòng cưới ta không?”
Con ngươi Thích Mặc Thanh co rút mạnh, khuôn mặt vốn đang bình tĩnh lạnh lùng dần dịu đi, trong mắt chàng hiện rõ niêm vui.

Không ngờ cô lại hỏi như vậy.

Nhưng không đợi chàng trả lời, cô đã nói tiếp: “Nếu Minh Vương gia không muốn cưới ta thì ta làm vậy chỉ vì lợi ích của riêng mình, hoà thân là hạ sách của phụ hoàng còn ta lại vô cùng bị động.

Không nói đến Gia Thành Đế sẽ gả ta cho vị Hoàng tử nào, trước mắt tình hình của ta vẫn còn bấp bênh, chưa biết chừng Hoàng tử không muốn cưới ta sẽ giết người diệt khẩu.”
Nói xong cô nở nụ cười mang theo vài phần tự giễu.

Rõ ràng người cô thích đang ở ngay trước mắt, vì sao cô không thể nói cho chàng biết thân phận thật của mình?
Đôi tay trong ống tay áo của Thích Mặc Thanh dân siết chặt, chàng khó khăn mấp máy môi: “Vì sao ngươi lại nói những chuyện này cho ta? Ngươi tin tưởng ta đến vậy sao?”
Ta không tin chàng thì còn tin được ai?
Cô trèo đèo lội suối, bất chấp nguy hiểm từ trong núi đến Kinh Đô chỉ vì lời hứa ban đầu, chỉ cần cô còn sống và còn nhớ chàng thì nhất định sẽ đến tìm chàng.

“Vương gia không cần hỏi quá nhiêu, tóm lại là ta đang dự tính cho tương lai của mình.” Một ngày nào đó sự thật sẽ lộ ra ánh sáng, chàng sẽ biết ta là ai.

Mấy người trong chính điện bên ngoài đã không thể ngồi yên, không chỉ Gia Thành Đế mà cả Doãn Hoàng hậu cũng đều sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng.

“Hoàng thượng, người có muốn phái người đi hỏi không? Minh Vương đã vào lâu như vậy, không biết tình hình trong đó thế nào?” Doãn Hoàng hậu lo lắng hỏi Gia Thành Đế.

“Chờ thêm chút nữa đi, họ mới vào cũng không bao lâu.” Gia Thành Đế nhắm mắt tĩnh tâm, dù sao trong lòng ông vẫn luôn tin tưởng Thích Mặc Thanh.

“Phụ hoàng, công chúa Hoà Sắt vào để chữa bệnh mà cũng gọi Minh Vương vào, lại mãi không đi ra, hai người họ làm gì trong đó chúng ta cũng không biết được.

Hay là chúng ta cứ phái người đi xem, lỡ xảy ra chuyện gì.” Doãn Tiêu La nói không chút kiêng ky.

Dường như nàng ta không hề sợ Gia Thành Đế sẽ trách mắng mình, có lẽ nàng ta đã chắc chắn thái độ của Gia Thành Đế với các Hoàng tử sẽ mềm mỏng hơn nên mới dám nói thế.

“La Nhi, sao ngươi có thể nói như thế? Minh Vương là chính nhân quân tử, Luân Vương lại là đệ đệ hắn, hắn sẽ cố gắng hết sức để chữa lành cho Luân Vương, ngươi đừng nói linh tinh.” Địch Quý phi giả vờ trách móc.

Gần đây bà ta đã tìm hiểu kỹ sở thích của Gia Thành Đế, cố gắng khiến bản thân trở thành một vị phi tần hiền lương thục đức, đức tính ôn hoà nên cũng được Gia Thành Đế sủng ái nhiều hơn.

Lúc này Doãn Tiêu La mới ngượng ngùng im miệng.

Địch Quý phi là mẫu thân của Ôn Vương, là mẹ chồng nàng, đều nói mẹ chồng nàng dâu khó sống chung, nhưng trong mắt người ngoài, quan hệ giữa hai người vẫn rất tốt.

Đương nhiên vào lúc này Doãn Tiêu La sẽ không đưa ra bất kỳ lời phản bác nào.

Mọi người đều đang suy đoán Gia Thành Đế đang nghĩ gì, rốt cuộc ông có suy nghĩ gì về vết thương của Luân Vương.

Lúc này, Doãn Tiêu La gọi một trong những thị vệ riêng của mình tới.

Nàng ta lén nói vào tai thị vệ vài câu, tình cờ là Ôn Vương ở bên cạnh nàng lại nghe rất rõ ràng.

“Ôn Vương, chàng không trách ta chứ?” Doãn Tiêu La nhướn mày tranh công.

Ôn Vương cười nhạt: “Sao có thể? Nàng làm rất tốt.

“Vương gia, người mà ngươi sắp xếp khi nào mới tới?” Tiết Tịnh Kỳ nhìn sắc trời bên ngoài đã dần tối, nếu người kia vẫn chưa tới, e là bên phía Gia Thành Đế sẽ phái người đến hỏi.

“Đây là bãi săn bắn, làm một tấm thép không dễ, chưa nói đến vấn đề nguyên liệu, chỉ riêng việc chế tạo tấm thép đó cũng đã cần chút thời gian.

Cũng may một người bằng hữu của bản vương thích đi du lịch, dạo này lại đi du lịch ở gần đây cho nên sẽ làm được nhanh thôi.” Thích Mặc Thanh thản nhiên nhấp một ngụm trà, chàng tin vào hiệu suất và tốc độ làm việc của Giả Sơn.

“Đương nhiên ta tin tưởng năng lực của Vương gia, nhưng ta sợ Hoàng thượng không chờ được.” Tiết Tịnh Kỳ hít sâu một hơi.

Thích Mặc Thanh trả lời: “Ngươi là đại phu, sao người lại không tin lời ngươi nói? Nếu ngươi chữa khỏi cho thập thất đệ thì ngươi sẽ được ghi công, đợi thêm một chút có sao đâu?”
Đương nhiên Tiết Tịnh Kỳ biết lý lẽ này, chỉ là xung quanh Hoàng thượng có quá nhiều người, khó tránh khỏi có người sẽ nhắm vào cô và Thích Mặc Thanh, thêm mắm dặm muối, nói bên tai Hoàng thượng rất dễ khiến Gia Thành Đế có ý kiến với họ.

Khi Tiết Tịnh Kỳ đang định nói thì một bóng đen chợt loé lên ngoài cửa, chiếc mũ chóp tròn sâu bị ánh sáng phản chiếu, bóng đen đó cố gắng thụp xuống đất để tránh người bên trong nhìn thấy, nhưng lại không biết rằng bóng mình đã sớm bị lộ.

“Có người, đừng nói.” Thích Mặc Thanh làm động tác “suyt” với cô rôi chậm rãi đi về phía cửa.

Rốt cuộc là ai dám ngang nhiên đến tẩm điện của Luân Vương?
Gia Thành Đế biết Tiết Tịnh Kỳ đang chữa bệnh cho Luân Vương, nếu như phái người đến hỏi sẽ không lén lút trốn ngoài cửa mà nghe lén.

Người ngoài cửa chắc chắn không phải người của Gia Thành Đế, hoặc là người được người khác phái tới để thăm dò xem họ đang làm gì bên trong.

Nếu bị hắn nắm được thóp rồi nói cho Gia Thành Đế thì mọi cố gắng lấy lòng hôm nay của cô chẳng phải đều sẽ nước đổ lá khoai sao?
Chiếc mũ nhọn bất động bên ngoài cửa sổ để lộ nửa bóng người, Thích Mặc Thanh nhẹ nhàng đẩy cửa số ra nhìn.

Nhưng khi chàng nhìn ra bên ngoài thì sắc mặt trở nên âm trâm sau đó nhanh chóng đóng cửa sổ lại “âm” một tiếng.

“Có chuyện gì vậy? Người bên ngoài là ai thế?” Tiết Tịnh Kỳ thấy vậy thì lo lắng, chắc hẳn có ai đó đã nghe lén bọn họ nói chuyện khi họ không đề phòng.

Sắc mặt Thích Mặc Thanh hơi cứng lại, lắc đâu: “Bên ngoài không có ai cả, chỉ là một cột gỗ được đội mũ mà thôi, rõ ràng có người đã biết chúng ta đang làm gì, chỉ chờ nắm được thóp chúng ta.”
Bên ngoài là cột gỗ được đội mũ? Tâm tư của ai mà lại sâu kín đến vậy? Có thể nghĩ đến việc dùng hình nộm để thu hút sự chú ý của họ rôi nghe ngóng mọi thứ về họ từ một hướng khác.

“Xem ra hành động của chúng ta đã bị người có dã tâm biết, trong mắt họ, lát nữa Gia Thành Đế nhất định sẽ tới.

Nếu chúng ta nói thật thì chắc chắn sẽ bị hiểu lầm là cố ý bịa đặt nói để thoát tội.” Tiết Tịnh Kỳ không ngờ thật lòng muốn chữa bệnh cho Luân Vương, cuối cùng lại rước tới hoạ bị sát hại.

Bản thân cô thì không sao, cô đã chết một lần nên cũng chẳng sợ nữa.

Nhưng Thích Mặc Thanh lại bị cô kéo xuống nước, dù thế nào đi nữa anh cũng không được chết.


“Là ta quá sơ ý, không đề phòng người khác mọi lúc mọi nơi mới để người ta thừa cơ lợi dụng.

Biện pháp tốt nhất bây giờ là chữa khỏi vết thương ở chân cho Luân Vương để họ không nói được gì.” Trong mắt Thích Mặc Thanh dần lộ ra vẻ lạnh lùng khiến người ta sợ hãi không dám nhìn thẳng vào mắt chàng.

Tiết Tịnh Kỳ không biết mình đã nhìn thấy ánh mắt nghiêm nghị đáng sợ này của chàng lúc nào hoặc là cô chưa bao giờ thấy, hoặc có thể là chàng chưa bao giờ thể hiện ra trước mặt cô.

Chàng mở cửa sổ, đặt một tay lên môi rồi huýt sáo.

“Ngươi làm gì vậy?” Tiết Tịnh Kỳ biết chàng đang nghĩ cách nhưng không biết chàng định làm gì.

Trong chốc lát, một con chim bồ câu trắng như tuyết bay đến từ bên ngoài, chậm rãi đậu lên bệ cửa sổ, ngược với ánh sáng duy nhất còn sót lại trên bầu trời.

Nó không quá lớn cũng không quá nhỏ, chiếc bờm màu xanh lá mọc trên đỉnh đầu, rất rõ ràng nó là chim bồ câu đưa thư, còn là chim bồ câu đưa thư đã được huấn luyện tốt.

Thích Mặc Thanh vừa cuộn tờ giấy đã viết vào chân bô câu đưa thư, vừa trả lời: “Ta truyền tin cho Giả Sơn để hắn nhìn thấy tin thì mau trở về.”
Cho dù Giả Sơn đang ở đâu, bô câu đưa thư cũng đều có thể mang thư đến cho hắn bằng tốc độ nhanh nhất.

“Làm vậy có tác dụng không? Có nhanh hơn nữa cũng không nhanh bằng Hoàng thượng.” Tiết Tịnh Kỳ khẽ cau mày.

Thích Mặc Thanh chắp hai tay sau lưng, quay người mỉm cười, nụ cười hiếm thấy xuất hiện trên mặt chàng, nếu Giả Sơn ở đây chắc chắn sẽ lại rất ngạc nhiên, nhưng Tiết Tịnh Kỳ thì không nghĩ vậy.

“Ta nghĩ công chúa vẫn nên nghĩ xem lát nữa chữa bệnh thế nào thì hơn, còn những chuyện khác, không cần nghĩ nhiều.” Thích Mặc Thanh lại ngồi xuống uống trà, nhàn nhã nhìn ra cửa lớn, cây cột gỗ vẫn đặt bên ngoài, không hề di chuyển.

Hàng lang hôm nay dường như dài hơn, một thị vệ mặc quần áo sẫm màu vội vã hấp tấp chạy về hướng chính điện, hiển nhiên có việc cực kỳ quan trọng muốn bẩm báo.

Chính điện vô cùng yên tĩnh, mọi người đều rất ăn ý không nói gì, ngồi ở vị trí của mình uống trà, thị vệ đó nhẹ nhàng tới bên Doãn Tiêu La, nhỏ giọng nói với câu với nàng ta.

Đôi mắt Doãn Tiêu La dần dần rụt lại rồi giãn ra, trên môi nở một nụ cười lạnh lùng.

Lúc này ý chí chiến thắng đơn giản nhất đã tước đi sự tỉnh táo của nàng ta, khiến trong lòng nàng ta chỉ còn ý định chèn ép Hoà Sắt.

“Làm tốt lắm, khi về ta sẽ thưởng cho ngươi.” Doãn Tiêu La mỉm cười đắc thắng.

Lần này cuối cùng cô ta cũng nắm được thóp Hoà Sắt, chỉ khi trừ khử được cô, Doãn Tiêu La mới không còn phải lo lắng gì nữa