Hoàng Phi Nhất Tiếu Khuynh Thành

Chương 245: Không Nghĩ Ra







Cứ đưa cô ấy ra ngoài cùng như vậy chỉ sợ lại dấy lên sóng gió, mấy năm nay, đúng là cô đã đánh giá thấp thủ đoạn uy hiếp của Thích Mặc Thanh rồi.

Chàng vẫn luôn biết thứ gì, người nào là điểm yếu trí mạng.

Trùng hợp là, Tiết Tịnh Kỳ lại thua ở điểm này.

Tiết Tịnh kỳ dựa vào người Thích Mặc Thanh, đôi mắt long lanh phát sáng, biểu lộ vẻ yếu đuối và bất lực, mong chờ nhìn Thích Mặc Thanh.

"Minh Vương, ngươi thực sự muốn biết Ôn vương nói gì tới ta sao?" Tiết Tịnh Kỳ chớp mắt, dáng vẻ tinh quái nhìn chàng: "Vậy ta sẽ nói cho ngươi biết, ngươi đưa tai gần ta một chút."
Thích Mặc Thanh không hề thắc mặc mà ghé tai lại lắng nghe, gương mặt sắc bén như dao hiện ra trước mắt Tiết Tịnh Kỳ, gương mặt quen thuộc này đối với cô mà nói là một hồi ức quan trọng cỡ nào, bây giờ lại gặp mặt mà không thể nhận nhau.

Thấy chàng không hề có chút phòng bị nào, Tiết Tịnh Kỳ lập tức nhấc chân giẫm mạnh lên mu bàn chân của chàng, không ngờ, chân chàng lại lưu loát tránh đi.

Tiết Tịnh Kỳ chỉ đạp vào khoảng không.

"Rốt cuộc công chúa muốn nói gì, vì sao ta lại không thể nghe thấy?" Thích Mặc Thanh cười gian tà nói.

Lời này lọt vào tai Tiết Tịnh Kỳ rất mỉa mai, biết rõ hành động của mình rồi lại còn cố ý trêu chọc như vậy.

"Minh Vương, ngươi muốn biết Ôn Vương nói gì với ta thì chẳng bằng tự đi hỏi hắn, dựa vào tình huynh đệ của hai người, nhất định hắn sẽ tình nguyện nói cho ngươi biết." Tiết Tịnh Kỳ hết chuyện để nói, cố ý nhắc tới mối quan hệ của chàng và Ôn Vương.


Nhưng không ngờ, Tiết Tịnh Kỳ vừa dứt lời, Thích Mặc Thanh vốn không chịu buông cô ra lại nhẹ nhàng thả lỏng tay, cái ôm lập tức rơi vào khoảng không.

Mất đi sự ấm áp, mặc dù Thích Mặc Thanh có hơi không hài lòng, nhưng trên mặt vẫn duy trì sự bình tĩnh như trước, chàng chắp tay ra sau lưng, nói: "Được, vậy ta không hỏi nàng chuyện này nữa, lúc nãy nàng liều mạng thắng cuộc thi đua ngựa, còn đặc biết nhắc đến việc đó trước mặt phụ hoàng, chắc cũng cần thứ gì chứ?"
Chàng hiểu rõ Tiết Tịnh Kỳ, nếu không phải nhất định muốn có được thứ gì, cô sẽ không đi tranh đoạt.

Đã bị Thích Mặc Thanh nhìn ra thì người khác nhất định cũng sẽ biết, đúng là cô cần một vài thứ, có điều cô và Ôn vương phi đã có giao ước, chưa chắc đã không lấy được.

"Minh Vương, Ôn vương phi có chơi có chịu, nàng đã bại dưới tay ta, đồng ý một yêu cầu của ta chính là trách nhiệm của nàng, hi vọng vương gia không cần quan tâm." Tiết Tịnh Kỳ không muốn ở quá gần Thích Mặc Thanh vào lúc này, tránh người khác hoài nghi.

Dứt lời, cô quay người đi về phía trước, nhưng mà Thích Mặc Thanh sao có thể dễ dàng cho cô toại nguyện, vất vả lắm hai người mới có cơ hội nói chuyện, vì sao cô lại trốn tránh mình?
Nếu như cô thật sự còn sống, sao lại cứ hết lần này đến lần khác giả bộ không quen biết mình?
"Đứng lại." Thích Mặc Thanh bỗng nhiên giữ lấy cánh tay cô, cánh tay gầy yếu bị chàng nắm chặt lại.

Động tác và lực đạo quen thuộc, quay người lại chính là người quen thuộc, môi đỏ của Tiết Tịnh Kỳ khẽ hé, suýt chút nữa thì gọi ra tên của chàng, may mà kịp kìm nén lại lời nói.

Nhịp tim của Tiết Tịnh Kỳ có chút nhanh, có điều cũng lập tức bình tĩnh trở lại, cô liếc mắt nhìn cái tay đang nắm chắc cánh tay mình kia, trầm giọng nói: "Minh Vương có lời gì thì từ từ nói, không cần phải dùng cách này để nói chuyện với ta."
Thích Mặc Thanh nhìn chăm chú vào Tiết Tịnh Kỳ, có ý muốn tìm ra một tia bối rối từ trong cô, nhưng cuối cùng chỉ có sự bất mãn còn sót lại
Tuyết lạnh rơi đến lợi hại, Thích Mặc Thanh chậm rãi nhếch môi cười giễu cợt, từ từ buông lỏng tay mình ra.

"Ngươi không phải nàng?" Sắc mặt Thích Mặc Thanh lạnh đi, đôi mày kiếm nhíu lại, có hơi hoài nghi nói một mình.

Tiết Tịnh Kỳ thu lại cánh tay bị chàng cầm, vẻ mặt có chút hoảng hốt, trong khoảnh khắc này, cô rất muốn nói cho Thích Mặc Thanh biết thân phận của mình.

"Ta..." Môi đỏ của Tiết Tịnh Kỳ mấp máy, sau lưng lại đột nhiên có một âm thanh ngắt lời cô.

"Tứ đệ và Hòa Sắt công chúa ở đây nói gì vậy? Mọi người đang ở bên ngoài chơi đùa náo nhiệt, hai người không phải quá bơ vơ à?" Thái tử chắp hai tay ra sau lưng, trong tay còn cầm một cây cung.

Có lẽ vì săn thú bên ngoài quá nóng nên trên trán hắn có hơi lấm tấm mồ hôi, khiến cho mép tóc hắn bị nước làm ướt.

Nhìn tư thế hiên ngang, phong độ nhẹ nhàng, trong tay cầm cây cung lại càng làm nổi bật lên khí thế hào hùng của hắn, anh tuấn chói lọi không hình dung được.

"Thái tử." Tiết Tịnh Kỳ hành lễ với Thái Tử theo lễ nghi của Thành Châu, ánh mắt nhìn xuống đất.

Còn Thích Mặc Thanh thì lười biếng tựa ở một bên, có hơi bất mãn nhìn vị khách không mời mà tới này.

"Ta vừa hay muốn trở về, ai ngờ lại gặp được Minh Vương ở chỗ này, nên nói mấy câu, Thái tử đã tới thì thứ cho Hòa Sắt không phụng bồi nữa, xin cáo lui trước." Tiết Tịnh Kỳ đang muốn quay người lui đi lại bị Thái tử gọi lại.

"Hòa Sắt công chúa, vội cái gì, một mình quay về nhàm chán cỡ nào, không ngại thì ngồi xuống nói thêm vài câu, được chứ?" Thái tử khoan thai ngồi vào đình nghỉ chân, cung nữ bên cạnh lập tức châm rượu nóng cho hắn.

Hắn ra hiệu cho một cung nữ khác rót vào rượu sữa, mùi thơm của sữa và rượu hòa quyện vào với nhau, vô cùng tinh tế tiến vào mũi người ta.

Hương vị quen thuộc làm cho Tiết Tịnh Kỳ không khỏi nhớ lại lần đầu tiên tới kinh thành, Thái tử cũng cho người dâng rượu sữa lên cho cô.

Bây giờ, khúc mắc trong lòng vẫn còn tồn tại sâu sắc.

Cung nữ rót rượu xong thì lui qua một bên, mùi sữa thơm hòa hương rượu trong chén sóng sánh vô cùng, một hồi lâu mới an tĩnh lại.

"Công chúa còn nhớ lần đầu tiên tới Thích Diệp, chính ta là người đi nghênh đón không, lúc ấy cũng uống cốc rượu sữa như này, chắc hắn công chúa cũng nhớ mãi không quên được mùi này nhỉ?" Thái tử không ngừng nhắc tới chuyện khi đó, còn cố ý nói trước mặt Thích Mặc Thanh.

Bây giờ, Thái tử lại lần nữa nhắc lại cốc rượu sữa bi hạ độc kia là có ý gì? Chẳng lẽ hắn vốn không biết cốc rượu đó đã bị người ta hạ thuốc?
Không, sao Thái tử có thể không biết được, nghe giọng điệu của hắn thì có khả năng hắn đã biết rõ ràng người kia, có điều không có quan hệ trực tiếp với hắn mà thôi.

Tiết Tịnh Kỳ đắn đo không biết rốt cuộc hắn muốn nói gì, trên mặt lại vẫn là biểu cảm bình thường như cũ.

"Rượu sữa mà Thái tử đương nhiên không thể giống bình thường, cực kỳ dễ uống." Tiết Tịnh Kỳ nói từng câu từng chữ.

Nhưng, Thích Mặc Thanh lại đột nhiên quay đầu nhìn Tiết Tịnh Kỳ một chút, trong mắt lộ ra vẻ không thể tin được, cô từng uống rượu sữa rồi?
Thái tử vươn tay ra dấu mời, hất cằm, ý bảo Tiết Tịnh Kỳ uống hết cốc rượu sữa vừa mới rót đi.

"Nếu Hòa Sắt công chúa đã cảm thấy dễ uống, vậy thì đừng khách sáo, nước Thích Diệp này là nơi thừa rượu sữa, muốn uống bao nhiêu thì uống bấy nhiêu." Thái tử gật đầu với cô, cũng phối hợp cầm chén rượu nóng lên uống cạn.

Bầu không khí có chút lạnh, ba người trong đình nghĩ chân đều có tính toán của riêng mình, ai cũng đang yên lặng đánh giá người kia trong lòng.

Người được chú ý nhất vẫn là Tiết Tịnh Kỳ.

Nếu như mục đích của Thái tử là vì muốn thăm dò liệu rằng mình đã từng uống rượu sữa hay chưa thì có thể nhìn xem phải chăng cô có dấu hiệu phát bệnh không là được rồi.

Nhưng mình đã lâu chưa phát bệnh lại, đồng thời khỏe mạnh đứng trước mặt bọn họ, có lẽ Thái tử chỉ thăm dò xem liệu mình có biết trong rượu sữa bị hạ độc hay không thôi.

Nếu thật là như vậy thì cô chỉ có thể giả bộ không biết.

Tiết Tịnh Kỳ gật đầu: "Đa tạ Thái tử."
Cô giơ tay, cầm lấy chén, uống một hơi cạn sạch.

Hương vị của rượu sữa tràn ngập toàn bộ khoang miệng của cô, đầu lưỡi ngấm mùi rượu và vị sữa, hai hương vị hòa quyện rất ngon, cũng không phát hiện độc tố.

Xem ra Thái tử thật sự chỉ thăm dò xem mình có phát hiện ra bí mật trong rượu sữa không thôi.

"Thái tử, công chúa Hòa Sắt là khách từ xa tới của nước ta, ở Thành Châu không phải không có rượu sữa, vẫn nên đừng bêu xấu ra thì hơn." Giọng điệu của Thích Mặc Thanh lạnh đi, nhưng tim của chàng lại thấp thỏm trong khoảnh khắc vừa rồi.

Lúc trước, là chàng để Thái tử bỏ thuốc vào sữa của Tiết Tịnh Kỳ, bây giờ chàng phát hiện bí mật ngày càng sâu, sau khi biết mình nhận nhầm người thì nhanh chóng thu lại lời nói lúc trước.

Thái tử chậm rãi quay đầu nhìn về phía Thích Mặc Thanh, hai người nhìn nhau, ánh mắt như phát ra tia lửa điện.

"Tứ đệ không thể nói như vậy được, rượu sữa là thể hiện sự hoan nghênh của chúng ta với khách từ ngoài tới, thời điểm khác nhau có thể nếm ra được cảm giác khác nhau." Thái tử lườm Thích Mặc Thanh, thản nhiên nói.

Thích Mặc Thanh cười mỉa mai một tiếng, sự bất hòa giữa hai người thì ai cũng biết, nhưng mặt ngoài vẫn làm bộ huynh đệ tốt.


Cho nên rất nhiều người không thể nào nhìn ra mùi khói súng giữa hai người họ, chỉ có Tiết Tịnh Kỳ là có thể nhìn ra một chút xíu biểu hiện khác biệt của hai người.

Thái tử còn định nói gì đó, nhưng lại không mở lời, chỉ cười như không cười nhìn Thích Mặc Thanh.

"Hòa Sắt công chúa, ngươi cảm thấy thế nào?" Thái tử đá vấn đề này cho Tiết Tịnh Kỳ, nhíu mày nhìn cô.

Hương vị của rượu sữa vẫn còn vương vấn trên đầu lưỡi cô, Tiết Tịnh Kỳ gật đầu: "Ta cảm thấy rượu sữa rất ngon, Thái tử chắc cũng cảm thấy vậy nhỉ?"
Biết rõ vấn đề của hai người không phải ở đây, lại bị Tiết Tịnh Kỳ mập mờ đoán được, Thái tử kinh ngạc, cũng không quên âm thầm tán thưởng năng lực ứng đối của Tiết Tịnh Kỳ trong lòng.

Chủ đề của mấy người lại tiếp tục quay về rượu sữa, tâm tư của họ đều không nằm ở vấn đề này, nhưng không ai chỉ ra cả.

Lần nói chuyện này đúng là sợ đến mệt.

"Hòa Sắt công chúa, vừa nãy ta thấy kỹ năng cưỡi ngựa của ngươi rất tuyệt, không biết bắt cung thì thế nào?
Trong hồ lô của hắn rốt cuộc có thứ thuốc gì? Tiết Tịnh Kỳ càng ngày càng không hiểu nổi.

Đầu tiên là chuyện về rượu sữa, bây giờ lại cố gắng lôi kéo làm quen, chẳng lẽ là muốn diễn cho Thích Mặc Thanh xem?
Nhưng Thái tử đầu biết thân phận lúc đầu của cô, với cả Hòa Sắt công chúa này cũng không có bất cứ quan hệ gì với họ, vì sao họ cứ quấn lấy không buông chứ?
Huống chi, tất cả mọi người đều biết cô là nàng công chúa không được sủng ái ở Thành Châu, bây giờ tới Thích Diện hòa thân cũng không thể làm gì cả, ai cưới cô chính là chuyện xui xẻo nhất.

Tiết Tịnh Kỳ ngẫm nghĩ, trả lời: "Thái tử, kỹ năng cưỡi ngựa của ta cũng thường thôi, bắn cung thì không tinh thông, sợ làm mất hứng của Thái tử, vẫn nên là người và Minh Vương cùng đi đi."
Thích Mặc Thanh vẫn luôn im lặng nghe hai người nói chuyện cuối cùng cũng mở lời, trong mắt chàng không có bất kỳ biểu lộ gì, chậm rãi đứng dậy, thân hình cao gầy chắn trước mặt Tiết Tịnh Kỳ, tạo nên một cái bóng mơ hồ.

"Ta còn có việc nên không đi cùng nữa." Ánh mắt của Thích Mặc Thanh dừng lại trên người Tiết Tịnh Kỳ, có điều, ánh mắt này cũng nhanh chóng rời đi.

Ống tay áo chàng vung lên, không quay đầu lại mà rời khỏi đình nghỉ chân.

Chỉ còn lại Thái tử và Tiết Tịnh Kỳ, bầu không khí lạnh lẽo, nụ cười của Thái tử dần mất đi, vẻ mặt lạnh lùng không còn vui tươi như vừa nãy.

"Hòa Sắt công chúa nếu đã có việc thì cứ về trước đi, chờ lần tới có cơ hội sẽ tỷ thí bắn cung." Thái tử thấy Thích Mặc Thanh đi rồi liền có chút vội vã muốn rời khỏi.

Thì ra mục đích của hắn không phải là mình mà là Thích Mặc Thanh.

Xem ra gần đây Thái tử vẫn luôn quẩn quanh Thích Mặc Thanh, vừa rồi mình chỉ là kẻ môi giới cho hai người nói chuyện mà thôi.