Hoàng Phi Nhất Tiếu Khuynh Thành

Chương 233: Thấy Lạ Nhưng Cũng Không Kinh Ngạc






Luân vương phi cũng phóng khoáng tự nhiên đứng dậy, trên người nàng ta mặc y phục bướm hồng lộng lẫy, bên ngoài khoác áo choàng cùng màu hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, trên khuôn mặt trắng nõn lộ ra sắc ửng đỏ, thoạt nhìn tuổi còn nhỏ.

Có lẽ chưa từng biểu diễn trước mặt Gia Thành Đế và nhiều người như vậy, lúc này nàng ta có vẻ hơi căng thẳng, động tác tay chân đều rất cứng ngắc, nhưng trong tiếng đàn sáo nhạc cụ, nàng ta vẫn múa hết một bài.

“Con dâu bêu xấu rồi.” Luân vương phi tao nhã lễ phép uốn gối với Gia Thành Đế.

Trái lại Gia Thành Đế lại lại có ấn tượng rất tốt đối với Luân vương phi còn nhỏ tuổi này, tươi cười rạng rỡ nhìn nàng ta, lại nói với An Công Công ở bên cạnh: “Ngươi đi lấy chiếc váy lụa Nghê Thường trong khố phòng đến tặng cho Luân vương phi.”
An Công Công nghe vậy thì khiếp sợ, chiếc váy lụa Nghê Thường kia là chiếc váy mà Thái hậu từng mặc múa khi còn trẻ, vẫn luôn được cất trong khố phòng, đã rất lâu rồi không động đến.

Bây giờ, lại muốn tặng cho Luân vương phi, xem ra, Gia Thành Đế khá là sủng ái nàng ta.

An Công Công không dám dị nghị, đáp lời rồi lui xuống.

Luân vương và Luân vương phi đều vui vẻ, hai người nhìn nhau cười, không lời nào có thể miêu tả được tình cảm trong mắt hai người, giống như một đôi phu thê bình thường vậy.

“Luân vương phi, phải bảo quản chiếc váy lụa Nghê Thường kia thật tốt, phải ghi nhớ ân sủng của Hoàng thượng đối với ngươi, lúc nào cũng nhớ kỹ không quên đấy.” Doãn hoàng hậu khẽ nhíu mày, nhắc nhở bọn họ đừng đắc ý vênh váo.

Luân vương phi vui mừng hớn hở đáp lại, không dám có chút quá phận nào.

Có thể lấy được yêu mến của Gia Thành Đế, nàng ta đã rất thỏa mãn rồi, sao dám yêu cầu xa vời chứ?
“Con dâu ghi nhớ lời dạy bảo.” Luân vương phi nghiêm túc nói.

Những Vương phi khác nhìn thấy may mắn của Luân vương phi, ước gì có thể lấy được sủng ái của Gia Thành Đế giống nàng ta, nhưng ở những màn biểu diễn tiếp theo, lại không ai có thể khiến cho Gia Thành Đế mở miệng khen ngợi.


Mỗi người đều tràn đầy hy vọng tiến lên biểu diễn, lại buồn bực không vui đi xuống sân khấu, ngoại trừ giành được tiếng vỗ tay của người ở nơi này thì không còn gì khác.

Tiết Tịnh Kỳ bình tĩnh nhìn Luân vương và Luân vương phi, trong lòng cũng hiểu được đại khái ý đồ của Gia Thành Đế, hai người bọn họ còn nhỏ tuổi, không hiểu được tàn khốc trong cung.

Có được váy lụa Nghê Thường của Thái hậu, cũng coi như đảm bảo nửa đời sau của bọn họ được bình an.

Là một Hoàng thượng, ông ta có suy nghĩ riêng của mình, cũng là người hiểu rõ mọi chuyện.

Là một phụ thân, ông ta chỉ là một người yêu thương con nhỏ, muốn bảo vệ con nhỏ của mình mà thôi.

Doãn Tiêu La bên kia đã bắt đầu đánh đàn tranh, bài nàng ta đàn chính là khúc Tầm Mật Ký đang nổi tiếng, nói về một đôi thanh mai trúc mã cùng lớn lên trong một thôn làng nghèo khổ yêu thích diễn hí khúc, bọn họ đến kinh thành phồn hoa diễn hí khúc.

Khi bọn họ diễn hí khúc cho khách khứa trong một quán rượu, chàng trai kia lại thông đồng cùng một cô gái trong quán rượu, bị thanh mai trúc mã của hắn ta phát hiện, thế là thanh mai trúc mã của hắn ta liền ôm đàn tranh rời khỏi kinh thành.

Sau khi nàng rời đi, chàng trai kia mới biết lòng mình yêu ai, cũng vứt bỏ cô gái trong kinh thành kia, đi tìm nàng.

Thời gian trôi qua thật lâu, không biết chàng trai có tìm được cô gái hay không, nhưng chuyện xưa của bọn họ lại được người khác soạn thành Tầm Mật Ký.

Sau này Tầm Mật Ký lại được thêm vào những yếu tố đang thịnh hành, qua lời truyền miệng của mọi người, cải biên trở thành một ca khúc.

Bây giờ, Doãn Tiêu La đàn ca khúc này, cũng là có đạo lý riêng của mình.

Thứ nhất, là muốn ca khúc này có thể khiến Ôn vương cảm động, thứ hai, là muốn dùng ca khúc trầm bổng bi thương này khiến người đang ngồi cảm động.

Đầu ngón tay nàng ta như nước chảy mây trôi lướt qua dây cung của đàn tranh, những thanh âm êm tai từ trên chiếc đàn tranh chảy ra, tiếng đàn tranh dễ nghe rơi vào trong tai mọi người, quả thật vô cùng thoải mái vui vẻ.

Không biết bắt đầu từ khi nào, tài nghệ của nàng ta đã nâng cao đến trình độ như này, phảng phất như toàn bộ sân khấu đều là dựng lên vì nàng ta.

Nàng ta chìm đắm vào trong tiếng đàn của chính mình, không hề dừng lại, ngay cả bản thân nàng ta cũng như đang hòa làm một với tiếng đàn tranh.

Cuối cùng, một khúc Tầm Mật Ký được đàn xong.

Tiếng vỗ tay vang lên giòn giã, giống như thủy triều, sinh sôi không ngừng.

“Xem ra đàn tranh của La Nhi lại nâng cao thêm một bậc, chúng ta nghe mà như hòa vào trong đó!” Doãn hoàng hậu thản nhiên nhìn Doãn Tiêu La cười nói.

Lại tiếp tục quay đầu nhìn Gia Thành Đế ở bên cạnh, Doãn Tiêu La này là cháu gái của bà ta, Luân vương phi được ban thưởng, sao Doãn Tiêu La có thể rớt lại đằng sau Luân vương phi chứ?
“Hoàng thượng, La Nhi cố gắng đàn khúc này như vậy, lại dễ nghe là thế, có phải nên ban thưởng chút gì đó cho nàng không?” Doãn hoàng hậu nhìn Gia Thành Đế vẫn chậm chạp không nói gì, chậm rãi nhắc nhở.

Vốn dĩ Gia Thành Đế cũng không có ý ban thưởng, Doãn Tiêu La này là Ôn vương phi, nhà ngoại sau lưng là Doãn gia, mặc dù lúc này Doãn gia không có quyền lực, nhưng chỉ cần Doãn gia còn tồn tại, vậy sẽ có một ngày gây nguy hại đến hoàng gia.

Vì vậy, tuyệt đối không thể ban thưởng.

Nhưng Doãn hoàng hậu lại nói như vậy, khiến Gia Thành Đế lâm vào tình thế khó xử.

Phóng tầm mắt nhìn, Doãn Tiêu La dưới sân khấu đang mong mỏi nhìn Gia Thành Đế, trên mặt mang theo vui mừng và đắc ý.

“Hoàng hậu nói rất đúng, hôm qua trẫm vừa vẽ một bức Thủy Tiên Đồ trong thư phòng, không bằng ban thưởng cho Ôn vương phi đi.” Gia Thành Đế nói, khua tay bảo An Công Công bên cạnh đi làm.


Sắc mặt Doãn hoàng hậu và Doãn Tiêu La đều thay đổi, tranh do Hoàng thượng tự tay vẽ đương nhiên tốt, nhưng dù thế nào cũng không quan trọng bằng Nghê Thường mà Thái hậu từng mặc, sao các nàng có thể thỏa mãn đây?
“Hoàng thượng, không phải trong khố phòng có đồ tháng trước nước láng giềng...” Vì để Gia Thành Đế ban thưởng cho Doãn Tiêu La, Doãn hoàng hậu không biết lựa lời mà nói ra chuyện trong quốc khố, mặc dù nói được một nửa thì dừng lại, nhưng vẫn bị Gia Thành Đế nghe thấy rõ ràng.

Ánh mắt lạnh như băng của ông ta nhìn Doãn hoàng hậu chằm chằm, trong đôi mắt là uy nghiêm trước sau như một, nhất là dáng vẻ đôi môi đang nhếch lên, lại càng đáng sợ.

“Trẫm thấy Hoàng hậu hơi hồ đồ rồi, có lẽ hôm qua bị nhiễm phong hàn còn chưa khỏi hẳn, nếu trong người Hoàng hậu đã có bệnh, vậy mau trở về nghỉ ngơi đi.” Ánh mắt Gia Thành Đế không vui nhìn Doãn hoàng hậu, mỗi câu mỗi chữ được nói ra rõ ràng, quyết định vận mệnh của bà ta.

Đây chính là cái gọi là: Trộm gà không được còn mất một nắm gạo.

Tiết Tịnh Kỳ chỉ thoáng nhìn qua, đã biết sắc mặt Doãn hoàng hậu không tốt đến cỡ nào.

Vừa rồi vẫn sắm vai một vị Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ hiền từ nhân ái, bây giờ lại trở thành thần trí không rõ, bệnh phong hàn chưa khỏi, dù là ai, cũng không thể tiếp nhận biến cố này.

Sắc mặt Doãn hoàng hậu khó coi tựa như bị ngâm trong thùng nhuộm nhiều màu, bị nhuộm thành xanh xanh đỏ đỏ, cuối cùng hơi ngước lên.

Hít sâu cũng không thể kìm nén nổi, suýt nữa kìm nén đến chết.

Đường đường là mẫu nghi một nước, lại bị dùng loại lý do bệnh tật mà cho lui, nếu chuyện này truyền ra ngoài, vị trí Hoàng hậu này của bà ta còn muốn làm hay không? Tấm mặt mo này của bà ta còn cần hay không?
“Hoàng thượng...” Doãn hoàng hậu thấp giọng cầu xin Gia Thành Đế, hi vọng ông ta có thể tha thứ cho mình.

Nhưng mà, trong lòng Gia Thành Đế lại không hề có vị trí cho Doãn hoàng hậu, cực kỳ chán ghét bà ta.

“Xuống nghỉ ngơi đi.” Không nói hai lời mà quay đầu uống rượu.

Dựa vào thân phận Hoàng hậu của mình, không biết đã kiêu căng ngông cuồng đến nhường nào, không biết đã ám hại bao nhiêu người, đề bạt bao nhiêu Vương phi và Tần phi, ông ta đều thấy rõ tất cả những điều này.

Bây giờ, vậy mà bà ta còn to gan nhằm vào quốc khố của Gia Thành Đế, lần sau, phải chăng nàng ta sẽ nhằm vào vị trí Hoàng thượng này của mình?
Bầu không khí lập tức trở nên lúng túng, hơi thở lạnh buốt vờn quanh, cho dù trong Bất Đoạn điện tăng thêm lửa than, nhưng cũng không sưởi ấm nổi đáy lòng của mỗi người.

“Đạ tạ Hoàng thượng, thần thiếp cáo lui.” Doãn hoàng hậu thấy chuyện không còn cách nào xoay chuyển, cũng không muốn nói thêm nữa.

Thản nhiên lui xuống.

Bà ta hiểu rất rõ Gia Thành Đế, ông ta chính là người nói một không hai, mình cố ở nơi này chỉ thêm chướng mắt, làm ông ta không thoải mái mà thôi.

Trong ánh mắt Thái tử không có bất kỳ biểu cảm gì, dường như chuyện trong Bất Đoạn điện đều không hề liên quan đến hắn, hắn nhìn chén rượu của mình, rượu bên trong đang sóng sánh không ngừng.

Chỉ chốc lát, An Công Công đã cầm Thủy Tiên Đồ đến, ban cho Doãn Tiêu La.

Có vết xe đổ của Hoàng hậu, Doãn Tiêu La nhìn thấy bức Thủy Tiên Đồ này, không dám lộ ra chút bất mãn nào.

“Đa tạ phụ hoàng ban thưởng, có thể lấy được Thủy Tiên Đồ do phụ hoàng tự tay vẽ là may mắn lớn lao của con dâu.” Thoạt nghe lời này không có bất kỳ giả tạo gì, giống như một người bình thường nói với phụ thân của mình vậy.

Bởi vì chuyện của Doãn hoàng hậu khiến Gia Thành Đế hơi không vui, nghe thấy khen ngợi trong câu nói này của Doãn Tiêu La thì cảm thấy vừa lòng, tâm trạng của ông ta cũng khá hơn.

“Ngươi thích là tốt rồi, đi xuống đi.” Gia Thành Đế quơ quơ ống tay áo.

Hai năm nay sức khỏe ông ta ngày càng không tốt, chuyện ông ta sợ nhất chính là các hoàng tử kết bè kéo cánh, không tôn trọng bề trên, để đến lâu dài sẽ không thể nào ngăn cản.


Ông ta có thể trấn áp người nào thì trấn áp người đó, nếu không, cục diện sẽ ngày càng khó khống chế.

Doãn Tiêu La cố nén tức giận toàn thân, cắn chặt răng đi xuống sân khấu.

Ánh mắt mỗi người bên dưới đều tập trung trên người nàng ta, trong những ánh mắt này, Doãn Tiêu La nhìn thấy khinh thường, chế giễu, đồng tình, đáng thương, tự làm tự chịu, đáng đời...!
Mọi loại cảm xúc bày ra trước mắt nàng ta, nụ cười của nàng ta mỗi lúc mỗi nhạt.

Khi ngồi lên ghế, toàn thân nàng ta hoàn toàn trở nên âm u đáng sợ.

“Tiếp theo để công chúa Hòa Sắt biểu diễn cho chúng ta đi, công chúa Hòa Sắt là công chúa được vua nước Thành Châu yêu thương, chắc chắn là tinh thông mười tám loại kỹ nghệ, hôm nay, chúng ta cũng có thể mở rộng tầm mắt rồi.” Đoàn quý phi dịu dàng hiền thục nhìn công chúa Hòa Sắt, đoan trang hào phóng nói.

Có vết xe đổ của Doãn hoàng hậu, bà ta cũng không dám nói bất kỳ lời gì.

Nhưng trong Bất Đoạn điện, ngoại trừ Doãn hoàng hậu thì phẩm vị của bà ta là cao nhất, nếu bà ta không nói lời nào, sao có thể làm Quý phi?
Trong ánh mắt của mọi người, Tiết Tịnh Kỳ lập tức trở thành tiêu điểm.

Danh hiệu công chúa Hòa Sắt này khiến cô cảm thấy vừa đau khổ lại vừa vui sướng.

Đau khổ chính là, mãi mãi đều có mưu toan ám toán và tổn thương vô cùng vô tận, vui sướng chính là, vì thân phận này mà cô gặp được Thích Mặc Thanh, nếu không có gì ngoài ý muốn, còn có thể thành thân với chàng.

Có lẽ bọn họ còn có thể trở lại như trước kia.

“Công chúa Hòa Sắt, ngươi có thể nhanh chút không, nhiều người như vậy, chỉ chờ có một mình ngươi thôi đấy, có phải chưa nghĩ ra tiết mục biểu diễn không?” Doãn Tiêu La nhếch miệng cười, khinh thường nhìn Tiết Tịnh Kỳ vẫn đang ngồi trên ghế.

“Ôn vương phi nói lời này là sai rồi, chỉ là vừa rồi ta thấy mấy vị sư phụ phụ trách đàn sáo đều đang uống nước, chắc hẳn bọn họ đều mệt mỏi, ta chỉ là muốn để bọn họ có thời gian uống chút nước mà thôi, dù sao bọn họ cũng là con người, ngươi nói có đúng không, Ôn vương phi.” Tiết Tịnh Kỳ duyên dáng mỉm cười mà trả lời, tự nhiên phóng khoáng không hề ra vẻ.

Lời cô vừa nói, tạo nên sự chênh lệch rõ ràng với Doãn Tiêu La.

Doãn Tiêu La chính là người không cân nhắc chu toàn, chỉ lo thân mình, mà Tiết Tịnh Kỳ lại là một người quan tâm đến người khác.

Sẽ không trút giận lên người khác, thậm chí cũng sẽ không trút giận lên hạ nhân.

“Ngươi, ngươi già mồm át lẽ phải! Rõ ràng ngươi không biết nên biểu diễn cái gì!” Sắc mặt Doãn Tiêu La không tốt chỉ vào Tiết Tịnh Kỳ, tức giận nói.

Tiết Tịnh Kỳ nhàn nhạt lườm nàng ta, quay người nhìn về phía sư phụ phụ trách đàn sáo nhạc cụ, ra hiệu cho bọn họ làm việc.

Mấy sư phụ phụ trách đàn sáo đều cung kính nhìn Tiết Tịnh Kỳ, nhanh chóng uống nước xong, tiếng của nhạc cụ ở hai bên dần dần vang lên, âm thanh du dương xuyên thủng trời đêm.