Hoàng Phi Nhất Tiếu Khuynh Thành

Chương 232: Cuộc Thi






Chuyện bị cái đấy vẫn luôn là nỗi đau trong lòng hắn ta, cứ nghĩ đến việc hiện tại vẫn trái bế phải ôm, nhưng mà chỉ có thân cận bên ngoài, không thể tiếp xúc thể xác bên trong.

Chuyện này khiến hắn ta trong lòng ôm hận, không dám đề cập đến, ngay cả tự nói với chính mình.

Nhưng, Doãn Tiêu La đã nói điều cấm kỵ mềm yếu nhất trong lòng hắn ta giữa ban ngày, không chút kiêng nể đem chuyện ra phơi bày dưới ánh mặt trời, dưới con mắt của mọi người.

Đây thực sự là chuyện nhục nhã.

Lâm Vương vội nắm chặt hai tay lại, dùng móng tay đâm thật sâu vào da thịt, dường như muốn đâm cho máu chảy ra, gương mặt tím xanh vì tức nghẹn, đôi môi trắng bệnh, căn bản không biểu lộ cảm xúc gì.

“Cô, Doãn Tiêu La, đừng tưởng rằng cô là Vương phi của Lục ca ta thì ta không dám đối đầu với cô, cô chẳng qua chỉ là kẻ ăn bám Lục ca thôi, đừng tưởng bở Lục ca yêu cô thật lòng, chẳng qua là lợi dụng cô mà thôi.

Cô hiện tại đã không còn giá trị lợi dụng, cùng lắm chỉ là miếng giẻ rách không ai thèm mà thôi.” Lâm Vương cực kỳ tức giận, nói ra tất cả.

Những lời nói này lọt vào trong tai Doãn Tiêu La, không có chỗ để quay đầu, giống như một mũi tên đâm vào lòng Doãn Tiêu La rồi vỡ vụn.

Ả ta cố gắng chống lại sự đau khổ trong lòng, bắt đầu run rẩy.

“Ngươi nói bậy, ta cảnh cáo ngươi, không được nói nhăng nói cuội! Ôn Vương không phải người như vậy, ta thật cảm thấy đáng buồn thay ngươi.” Doãn Tiêu La kích động lùi về phía sau, tà váy dài bị ả ta dẫm nát dưới chân, ả ta lảo đảo một lúc, nhanh chóng vịn vào thành cửa rồi chạy vào.


Nhìn thấy bóng dáng ả ta dần khuất đi, Lâm Vương cười ha hả, cười đến chảy nước mắt, nhưng lại không có cảm xúc gì, chính hắn ta cũng là con người không trọn vẹn, lấy tư cách gì đi chê cười người khác?
“Vương gia, bên trong đã bắt đầu rồi, chúng ta đi vào thôi!” Một tiểu thị vệ bên người Lâm Vương lên tiếng.

Biết vương gia nhà mình bị uất ức, hắn ta biết, người xui xẻo nhất là những kẻ hầu hạ thân cận như hắn ta, không phải động chân tay thì cũng là động gậy gộc, thuận miệng nói sai, sẽ bị đánh tơi tả, bong da tróc thịt, máu thịt lẫn lộn.

So với lúc trước, Lâm Vương hiện tại tính tình đã ôn hòa đi nhiều, hiện tại hắn ta đã tốt hơn nhiều, thị vệ bên cạnh mới dám nhắc nhở.

Lâm Vương mở to mắt thật lâu, sau đó mới phất tay áo, đi vào.

Bên trong đã bắt đầu ca múa mừng thái bình, đèn treo rực rỡ, các phi tần và hoàng tử cũng kéo đến đông đủ, Tiết Tịnh Kỳ ngồi phía dưới ở vị trí công chúa nước Thương Diệp, còn Triết Tông được an bài ở giữa các hoàng tử, phi tần.

Chỗ cao nhất của điện Bất Đoạn là long ỷ, Gia Thành Đế đang ngồi trên đó, quan sát không sót một ai, ánh mắt uy nghiêm, yên lặng quan sát người nhà, trên mặt không biểu lộ cảm xúc gì.

“Hôm nay mở chút gia yến, mọi người không cần câu nệ, cứ thoải mái như bữa ăn bình thường.” Gia Thành Đế cười nói với những người phía dưới.

“Tạ ơn phụ hoàng.” Các hoàng tử trăm miệng một lời đáp lại.

Tiết Tịnh Kỳ làm bộ lơ đãng, nhấp một ngụm rượu từ chiếc ly cao chân nạm vàng, hương vị rượu cay nồng khó chịu chạy thẳng xuống họng cô, khó chịu nuốt xuống, cô nhìn không ngừng trong điện, cố ý tìm kiếm giọng nói của Thích Mặc Thanh.

Đêm qua xông vào Phủ Minh Vương, Tiết Tịnh Kỳ không biết Thích Mặc Thanh có nhận ra cô hay không, dựa vào nhãn lực của chàng, tất nhiên có thể nhận biết được vóc dáng và giọng nói của cô.

Có chút bất an nhìn về phía Thích Mặc Thanh, vừa ngẩng đầu lên, cô lại phát hiện ánh mắt chàng nhìn mình, phút chốc, bốn mắt nhìn nhau.

Ánh mắt chàng như một dải băng lạnh không cảm xúc, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào Tiết Tịnh Kỳ không rời, nhiều năm qua tuy ở chung một chỗ nhưng Tiết Tịnh Kỳ không có cách nào nhìn thẳng vào hai mắt chàng, chỉ cần thấy chàng, toàn bộ tâm tư của cô đều bị chàng nhìn thấu.

Cúi đầu xuống thật nhanh, cô luống cuống tay chân cầm lấy ly rượu trên bàn, ly rượu kia bị cô nắm chặt trong tay, lạnh lẽo như tâm của cô.

Ánh mắt nóng bỏng kia vẫn nhìn trên người cô, hồi lâu sau vẫn không biến mất.

Trên lưng giống như là bị thứ đâm phải, Tiết Tịnh Kỳ cảm thấy mồ hôi lạnh toát sau lưng, khiến lưng ẩm ướt.

“Minh Vương gia, sao ngươi cứ nhìn công chúa Hòa Sắt vậy? Hay là công chúa Hòa Sắt so với các cô gái bình thường đẹp hơn? Nếu như thế, hay là để hoàng thượng ban hôn cho con và công chúa Hòa Sắt.” Doãn hoàng hậu bắt đầu nói, ánh mắt liếc nhìn Tiết Tịnh Kỳ và Thích Mặc Thanh.

Gia Thành Đế bị gây chú ý bởi Doãn Hoàng hậu, đuôi lông mày nhướng lên, nhìn thấy Thích Mặc Thanh, cũng hiểu được lời của Doãn Hoàng hậu có lý, ông ta muốn đem công chúa Hòa Sắt gả cho Thích Mặc Thanh.

“Minh Vương, trẫm sớm đã nói qua chuyện gả công chúa Hòa Sắt cho ngươi, vốn ngươi không muốn, hiện tại nhìn thấy công chúa Hòa Sắt mới biết thế nào là quốc sắc thiên hương, hôm khác trẫm sẽ chọn ngày lành tháng tốt cho các ngươi thành hôn được chứ?” Gia Thành Đế nhìn Thích Mặc Thanh nói.

Doãn Hoàng hậu ngoài mặt muốn tác hợp Thích Mặc Thanh và công chúa Hòa Sắt thành đôi, nhưng nội tâm lại tính toán khác.

Vị công chúa Hòa Sắt này là do nước nhỏ Thành Châu phái tới để thành thân, ắt hẳn không phải là công chúa được yêu thương, nếu kết hôn với Thích Mặc Thanh, nhất định sẽ khiến thế lực của hắn suy yếu nhiều.

Ai ngờ, Thích Mặc Thanh lại vào lúc này lại lắc đầu: “Phụ hoàng, nhi thần cảm thấy, công chúa Hòa Sắt có vóc dáng rất giống với thích khách đêm qua lẻn vào vương phủ, cho nên mới nhìn vài lần.”

Đêm qua phủ đệ của Thích Mặc Thanh xuất hiện thích khách lẻn vào?
Sắc mặt Gia Thành Đế có chút khó coi, sắc bén nhìn về phía công chúa Hòa Sắt, rồi nhanh chóng hồi phục tinh thần: “Minh Vương, không có bằng chứng, không thể nói lung tung.

Công chúa Hòa Sắt với nước Thích Diệp chúng ta chính là khách quý, ban đêm sao có thể xông vào phủ đệ của ngươi, có phải ngươi nhìn lầm.”
Nếu thật sự là công chúa Hòa Sắt ban đêm xông vào phủ Minh Vương, mọi chuyện không đơn giản chỉ là hòa thân.

Thành Châu là nước nhỏ nằm kế cận, mối quan hệ với nước Thương Diệp xưa nay không tốt, hiện giờ hai nước gây chiến, dân chúng hai nước rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng.

Đưa công chúa Hòa Sắt tới hòa thân là chủ ý của nước Thành Châu, nếu đến ám sát hoàng tử của mình cũng không phải không có lý.

Ngồi ở phía xa, ánh mắt của Tiết Tịnh Kỳ đang nhìn về phía Thích Mặc Thanh, không biết chàng có ý gì, trong lòng có chút khiếp sợ.

“Có thể là nhi thần nhìn lầm, kỳ thật thích khách có thể là người khác, hôm qua công chúa Hòa Sắt cả ngày đều ở trong cung, muốn ra khỏi cung cũng không có cơ hội.” Thích Mặc Thanh gật đầu, lại nhẹ giọng cười cười.

Gia Thành Đế bán tín bán nghi nhìn Thích Mặc Thanh, ai thật ai giả lúc này nhìn không ra.

“Minh Vương, ngươi là một hoàng tử, sao có thể không cân nhắc nặng nhẹ đi nghi ngờ người khác? Nếu hiểu lầm công chúa Hòa Sắt, chẳng phải là làm cho trẫm khó xử?” Gia Thành Đế hơi tức giận nói.

“Là nhi thần sơ suất, xin phụ hoàng trách phạt.” Thích Mặc Thanh bỗng nhiên quỳ ra giữa điện.

Vốn dĩ Gia Thành Đế chỉ muốn tìm thang cho chàng đi xuống, không nghĩ đến chuyện chàng lại đứng ra chịu phạt, lúc này cho dù không muốn trách phạt chàng, cũng khó.

Mọi người ngồi xem vở kịch đều cảm thấy vô cùng phấn khích, nội dung rất hấp dẫn.

Còn Ôn Vương dùng ánh mắt sâu thấy đáy nhìn Thích Mặc Thanh, chàng lại đang đùa giỡn gì vậy?
Tiết Tịnh Kỳ qua lớp khăn che mặt nhìn thấy Thích Mặc Thanh quỳ gối xuống đất, đôi lông mày thanh tú nhíu lại, hai tay túm lấy xiêm y, gần như muốn phá hủy xiêm y.

“Được.” Gia Thành Đế tức giận gật đầu, dáng điệu nổi giận đùng đùng nhìn Thích Mặc Thanh, vốn định làm bộ trước người của nước Thành Châu, không ngờ, Thích Mặc Thanh lại biến giả thành thật.

“Hoàng Thượng, đêm hôm qua quả thật ta ở trong hoàng cung, chưa từng bước ra ngoài, về phần Minh Vương gia vì sao nhìn ta thành thích khách, ta cũng không biết.

Nếu là Minh Vương gia không có tổn thương gì, hai bên không có gì hao tổn, tại sao không bỏ qua cho Minh Vương gia, tốt xấu gì đây cũng là gia yến.” Tiết Tịnh Kỳ vội nắm hai tay lại, cô không biết Gia Thành Đế có nghe lời khuyên của mình hay không, cô chỉ biết, nếu cô không khuyên, Thích Mặc Thanh sẽ bị phạt.

Cho dù làm bạn bên cạnh Thích Mặc Thanh đã nhiều năm, thì giờ, cô không đoán được trong lòng chàng nghĩ gì.

Gia Thành Đế vốn không nghĩ đến chuyện trừng phạt Thích Mặc Thanh, lúc này thấy Tiết Tịnh Kỳ vì chàng cầu xin, cũng theo cô nhường một bước.

“Nếu công chúa Hòa Sắt đã cầu xin cho ngươi, trẫm tạm tha ngươi một lần.” Gia Thành Đế vung lên ống tay áo, ý bảo Thích Mặc Thanh trở về chỗ ngồi.

Thích Mặc Thanh không nói hai lời liền trở về chỗ ngồi của mình, gương mặt chàng bình tĩnh không chút gợn sóng, nhìn không ra có ý gì, tự mình uống thêm một ly rượu.


Tiết Tịnh Kỳ lại ngồi xuống, hai tay đặt dưới bàn, đôi mắt đẹp có chút bị thương.

Xem ra, chàng quả nhiên không nhớ rõ cô.

Nhưng chính cô lại không thể buông tha cho mình, cô còn một tia hy vọng cuối cùng, cô không thể quay đầu lại.

Hai mắt Doãn Tiêu La hơi giật giật, có chút đắc ý nhìn Thích Mặc Thanh, ả ta thực sự thấy mừng cho Ôn Vương, một kẻ âm lãnh lỗ mãng như Thích Mặc Thanh, căn bản không xứng đấu cùng bọn họ.

“Cô làm gì vậy? Ngồi xuống.”
Ôn Vương nhớ lại hành động vừa rồi của Thích Mặc Thanh, dựa vào tính cách cẩn thận của chàng, căn bản sẽ không phạm phải sai lầm như vậy.

Còn chưa suy nghĩ xong thì Doãn Tiêu La cũng đã đứng lên, ả ta có thể gây chuyện với hắn ta.

“Ta cho chàng xem trò hay.” Doãn Tiêu La đắc ý hất cằm.

ả ta cái gì cũng không có, chỉ có nhiều ý đồ xấu, cái gì có thể gây sức ép lên người khác ả ta đều nghĩ ra được, thậm chí có thể phóng đại rất nhiều lần.

“Phụ hoàng, nếu công chúa Hòa Sắt là công chúa nước Thành Châu, nàng nhất định mang trên người kỹ nghệ, chi bằng mời công chúa Hòa Sắt biểu diễn tiết mục cho chúng ta thấy tài nghệ? Coi như là góp vui với mọi người.” Doãn Tiêu La nhìn Gia Thành Đế thề thốt.

Tràng thượng chính là gánh hát chuyên hát hí khúc trong cung, bọn họ tuy hát hay, nhưng ngày hội nào cũng hát không ngừng nghỉ, nghe cũng đã chán, lúc này đổi tiết mục xem, cũng mới mẻ.

Bên cạnh, Doãn Hoàng hậu cũng châm ngòi.

“Hoàng Thượng, hôm nay vốn là gia yến, dùng người ngoài đến biểu diễn, không bằng cho các Vương phi, công chúa từng người tiến lên biểu diễn tiết mục góp vui được không?” Doãn Hoàng hậu thấy Doãn Tiêu La đưa ra đề nghị hay, lại thấy Gia Thành Đế có vẻ không vui, nên muốn nịnh bợ lấy lòng ông ta.

Hai người kia đúng là không biết động não, Tiết Tịnh Kỳ nếu muốn sẽ có hơn trăm tám mươi cách ứng phó với bọn họ, nếu bọn họ muốn làm cô xấu hổ, họ mới là người phải xấu hổ.

Gia Thành Đế không nói hai lời đồng ý.

Doãn Hoàng hậu được Gia Thành Đế đồng ý, hắng giọng: “Vậy trước tiên, phủ Luân Vương bắt đầu đi.”
Luân Vương là vị hoàng tử ít tuổi nhất, mới vừa qua tuổi mười lăm, cách đây mấy ngày vừa cưới một Vương phi, nghe nói cũng là một tiểu thư khuê các đa tài đa nghệ.