Hoàng Phi Nhất Tiếu Khuynh Thành

Chương 210: Chế Thuốc Độc






Thật chất quá trình chế thuốc độc rất đơn giản, đó là lấy mỗi loại độc trùng và cỏ độc có thể điều chế thuốc độc trộn lại với nhau, sau khi khuấy đều sẽ cho thêm thuốc bí truyền để tạo thành chất kịch độc.

Mà những tinh túy luyện được từ trong độc trùng sẽ không mất đi một chút nào cả.

Triều Mị Băng nhìn động tác thành thục của Tiết Tịnh Kỳ, xem ra cô đã tự tay điều chế thuốc độc từ lúc đọc Ngũ Độc Bí Truyền của hắn ta, chứ bằng không cách điều chế của cô sẽ không thể nào giống hắn ta như thế.

“Tịnh Kỳ, các bước của cháu rất chính xác, cứ tiếp tục như thế đi, đừng để cho thuốc độc dây lên người cháu.” Triều Mị Băng đứng cách cô tầm hai bước để tránh cho bản thân mình đụng trúng cô.

“Độc trên những con độc trùng này rất kịch liệt, ông ngoại, ông tìm được những con độc trùng này từ đâu ra vậy?” Tiết Tịnh Kỳ vừa điều chế vừa cất tiếng hỏi, trong giọng nói của cô nghe như có vẻ rất hứng thú.

“Mấy con độc trùng này đều do ông đi đào cả đất, phải tìm đến nơi sâu nhất lạnh nhất âm u nhất giá băng nhất rồi đào hai tấc đất, lại dùng thịt thối rữa để dụ những con độc trùng này ra.

Thứ mà bọn chúng thích ăn nhất chính là thịt thối.” Triều Mị Băng nói với vẻ đắc ý, Tiết Tịnh Kỳ nghe như thế cũng có cảm giác rùng rợn.

Đào hai thước đất, dùng thịt thối chỉ để dụ những con độc trùng này ra, hơn nữa phải bắt sống chúng về vắt độc trùng cho đến khi khô quắt, vừa nghĩ đã cảm thấy vô cùng hiểm ác và bi thương.

“Ông ngoại, bước tiếp theo phải lấy những con độc trùng này để lấy thuốc độc tiếp, còn cỏ độc thì cho dù đã khô cũng có thể ép nó thành nước độc.” Tiết Tịnh Kỳ vừa lấy một chiếc cối giã nhỏ sang, bỏ hết những cỏ độc được chọn vào trong cối để nghiền.


“Được, đợi khi nào cháu làm xong thì ông sẽ dạy cho cháu làm sao để phối hai loại độc với nhau, rồi luyện thành tinh chất.” Triều Mị Băng vuốt râu một cách đắc ý, đời này ông ta có một cô cháu ngoại và đệ tử thông minh như thế là đã đủ lắm rồi.

Cỏ độc trong cối dần dần biến thành màu xanh nhạt, nghiền thêm một lúc nữa lại biến thành màu xanh sẫm, chẳng mấy chốc sau chất độc được ép từ những cành cỏ khô đã dính trên chiếc cối trắng.

Chất độc chậm rãi chảy xuống cái chén bên dưới chiếc cối, sau khi nghiền xong cỏ độc, Tiết Tịnh Kỳ lại lấy độc trùng cho vào cối để giã, mặc dù những con rết đã được phơi khô rồi nhưng vẫn phát ra tiếng vang khi lớp vỏ bị giã nát.

Chẳng mấy chốc sau, chất độc đen lòm chảy ra, hơn một nửa chảy xuống cái chén bên dưới, hòa chung với nước độc của cỏ.

“Cũng ổn rồi.” Triều Mị Băng nhìn chén thuốc độc, ông ta vui vẻ cản không cho Tiết Tịnh Kỳ làm tiếp.

Mỗi lần nhìn thấy chất độc là lúc ông ta vui mừng nhất, ông ta vô cùng yêu thích luyện chế thuốc độc, càng yêu thích những con độc trùng và cỏ độc.

Ông ta để chén trước mặt mình rồi sấn lại ngửi thử, mùi thanh gay mũi xộc vào mũi ông ta, ông ta gật đầu hài lòng: “Độc này cũng được xem là chuẩn, chỉ cần ngửi thử mùi vị thôi thì cảm giác ngày xưa đã quay lại rồi.”
“Ông ngoại, tiếp theo nên chế tạo thế nào nữa?” Tiết Tịnh Kỳ nhìn chất độc trong chén rồi hỏi ông ta.

“Muốn khiến cho những chất độc này trở nên không màu không mùi, phải xem xem sau đó nên xử lý như thế nào, bỏ một loại thuốc bí truyền của nhà họ Triều chúng ta vào đó thì những chất độc này sẽ mất màu và mất mùi ngay.” Triều Mị Băng nói, ông ta lấy chiếc bình sứ màu đỏ từ trong ngăn bí mật sau chiéc kệ cổ, mở nắp rồi đổ vào trong đó.

Bột trắng không nổi lên trên bề mặt chất độc, mặc dù không biết số bột trắng ấy có tác dụng gì, nhưng Tiết Tịnh Kỳ biết chỉ cần đụng vô chén thuốc độc này thôi thì chết là cái chắc.

“Nhìn đi.” Triều Mị Băng đổ vào trong một ít rồi mới đóng nắp, đặt bình sứ sang một bên.

Tiếp theo là thời gian đợi chờ sự thay đổi, hai người đều im lặng đứng ở một bên, chờ đợi chất độc trong chén thay đổi, chẳng bao lâu sau, màu sắc của chén thuốc độc đã nhạt đi rất nhiều, từ màu mực sẫm lúc ban đầu hóa thành màu trắng sữa, cuối cùng tất cả màu sắc đều biến mất hết cả.

“Không còn màu nữa.” Tiết Tịnh Kỳ đến gần để ngửi thử, cô thốt lên đầy kinh ngạc: “Cũng không con mùi nữa.”
“Thế là đúng rồi, thuốc độc đã chế tạo thành công rồi đấy, cho dù bỏ vào trong bình sứ hay đặt vào trong châm bạc thì độc tính của nó cũng rất chí mạng.” Triều Mị Băng gật đầu một cách đắc ý.

Khóe mắt của ông ta khẽ nhướn lên, đôi lông mày đã bạc trắng hiện rõ vẻ thông minh uyên bác, Tiết Tịnh Kỳ nhìn gương mặt giống với mặt mẹ mình một nửa, trong lòng lại dậy lên cảm giác thân cận mãnh liệt.

“Thật ra tinh hoa trong chất độc nằm ở việc lựa chọn độc trùng và cỏ độc cùng với phương pháp phối hợp cuối cùng.” Tiết Tịnh Kỳ tổng kết lại quá trình chế tạo thuốc độc ban nãy, cô híp mắt nhìn chén thuốc độc không màu không mùi.

“Đúng thế, còn phương pháp để khiến chất độc trở nên không màu và không mùi thì ông sẽ nói cho cháu sau, đó chỉ là bột thuốc bình thường mà thôi, chỉ có điều lúc kết hợp nó với thuốc độc thì phát huy được tác dụng lớn nhất của nó.” Triều Mị Băng vuốt chòm râu bạc trắng, ông ta nhìn cháu gái của mình với vẻ đắc ý: “Tiểu Hoa, cháu cầm đi thử đi, ở cái lồng ngoài sân sau nhiều chuột lắm.”
Thật ra sân sau nối liền với nhà bếp, mà nơi nào có nhà bếp thì nơi ấy lại có rất nhiều chuột, bởi thế Triều Mị Băng đã đặt bẫy chuột ở nơi những con chuột thích nhất trong nhà bếp, những con chuột bắt được đều nhốt vào chiếc lồng bên ngoài sân, chuyên dùng để thử nghiệm thuốc độc.

Lúc bấy giờ, những con chuột ở trong chiếc lồng vừa nhìn thấy có người lạ đến gần mình đều chạy tán loạn như thể rất sợ hãi, chúng không ngừng chạy trốn trong lồng.

Không biết Triều Mị Băng lấy chiếc lồng nhỏ từ nơi nào ra, những con chuột bên trong bị bỏ đói đến mức gầy teo tóp, cũng không cử động nữa, chỉ nằm uể oải trong lồng.


Ông ta ném một con chuột gần chết đói sang chiếc lồng khác, cho nó một nắm cơm, con chuột vội vã ăn ngấu nghiến như thể nhìn thấy của báu vậy.

“Chính là con chuột này, bây giờ ông sẽ cho nó ăn thuốc vẫn con chưa bỏ bột thuốc vào.” Triều Mị Băng bỏ cơm vào trong một cái chén không rồi lại rưới lên một ít chất độc, bỏ vào lồng cho nó.

Con chuột vừa nhìn thấy có đồ được bỏ vào bèn chậm rãi bò đế, dùng móng vuốt khều thử, rồi lại chậm rãi tiến lại gần, mãi một lúc mà vẫn chưa chịu ăn.

Chẳng bao lâu sau, nó chán nản lùi về chỗ cũ, chén thuốc độc ấy vẫn nằm nguyên chỗ cũ.

“Bây giờ ông sẽ bỏ thuốc độc không màu không mùi vào trong đó.” Triều Mị Băng nói hờ hững, ông ta lại bỏ một cái chén khác vào trong lồng.

Không biết vì mùi thơm của gạo kích thích vị giác của con chuột hay là vì nó đã quá đói rồi, sau khi chén cơm được mang vào lồng, nó bắt đầu xốc dậy tinh thần vùi đầu ăn ngấu nghiến.

Nhưng mà nó không biết tương lai là một thứ không thể đoán trước được, một giây sau bản thân mình sẽ xảy ra chuyện gì, có lẽ là sống, mà cũng có lẽ sẽ chết.

Hiệu quả của chất độc rất rõ ràng, chỉ trong một lúc thôi, con chuột ấy đã bắt đầu co rút, bụng của nó dần dần trướng lên giống như quả bóng.

Nước bọt trắng trào ra khỏi khóe miệng của nó, đến cuối cùng, nước bọt trắng ấy suýt nữa đã khiến cho cả chiếc lồng sắt trở nên trắng xóa.

Nhanh quá, đúng thật là quá nhanh, còn chưa đến một phút mà con chuột ấy đã chết rồi.

“Ông ngoại, tại sao con chuột lại không ăn cơm chưa rắc bột thuốc?” Tiết Tịnh Kỳ nhíu mày nhìn Triều Mị Băng.

“Mặc dù chuột là động vật nhưng nó cũng là động vật có khứu giác và vị giác, thuốc độc không thêm bột thuốc không những tanh tưởi và màu sắc còn không đẹp, làm sao chuột có thể ăn cho được?” Sau khi nói dứt lời, Triều Mị Băng đưa tay vào trong lồng lấy con chuột đã chết ra, ông ta nhìn nó một lúc rồi than thở: “Cuối cùng mi vẫn chết trong tay ta.”
Con chuột có phần bụng phình lên như quả bóng chết rất ghê, đến Triều Mị Băng cũng không dám nhìn lâu, ông ta chỉ thở dài rồi lấy vải đen bọc chiếc lồng lại.

“Đợi lát nữa rồi mang vào trong rừng chôn.” Triều Mị Băng nói một cách thê lương, ông ta đi vào trong phòng cầm cây xẻng sắt ra, một mình đi ra sau núi.

Bóng lưng của ông ta trông có vẻ hơi cô đơn và quạnh quẽ, vẫn loáng thoáng có vẻ lành lạnh giữa ngày nắng trong mùa đông.

Tiết Tịnh Kỳ không hiểu nổi, sao khi nãy ông ngoại còn nghiêm túc dạy cô cách chế tạo thuốc độc, thế mà bây giờ lại thấy bi thương rrồi.

Không biết trời đã sụp tối từ bao giờ, Tiết Tịnh Kỳ xào hai món rau một món mặn, nấu tô canh nấm hương dại rồi ngồi ở bên bàn đợi ông ta về, ánh trăng bàng bạc bên ngoài soi rọi xuống mặt đất, ngọn nến trên bàn tỏa ra ánh sáng yếu ớt, đột nhiên cô nhớ lại ngày tháng trước kia.

Cũng vào lúc sẩm tối khi hoàng hôn còn buông xuống, cô và Thích Mặc Thanh trong trong căn đình nhỏ ngoài sân, nhìn từ phía căn đình cũng có thể thấy trời chiều dần dần tắt đi ở đằng Tây, nhàn nhã và thảnh thơi vô cùng.


“Tiểu Hoa, sao thế? Có phải nhớ lại chuyện trước kia không?” Không biết Triều Mị Băng trở về từ lúc nào, ông ta đã rửa tay sạch sẽ rồi lên bàn ăn.

“Không có gì, hai ngày trôi qua rồi mà Minh Khê vẫn còn chưa về, không biết có xảy ra chuyện gì hay không.” Tiết Tịnh Kỳ gạt đi những dòng tơ tưởng, cô không muốn nói cho Triều Mị Băng mình đang nhớ chuyện xưa.

Nhưng nhìn vào ánh mắt của cô, làm sao Triều Mị Băng không biết cô đang nghĩ gì.

“Ông hiểu Minh Khê lắm, nếu như nó nói đi hai ngày thì chắc chắn sáng mai sẽ về nhà thôi.” Triều Mị Băng cũng không dám nghĩ đến ngày Minh Khê quay về, chẳng biết nó sẽ mang đến tin tốt hay là tin xấu.

“Dạ.” Tiết Tịnh Kỳ im lặng ăn cơm, cô nên tin tưởng Thích Mặc Thanh, cho dù Minh Khê mang về tin xấu thì cô cũng nên tin rằng đó không phải là ý của chàng.

Cô ngẩn ngơ ăn hết bữa cơm, màn đêm dần dần tối tăm, cô ngồi ở mái đình bên ngoài khoảng hành lang dài, nhìn gió và tuyết bay bay trên bầu trời.

Tiếng bước chân nặng nề vọng đến từ đằng xa, Triều Mị Băng lấy hai cuốn sách từ trong lòng rồi ném cho Tiết Tịnh Kỳ.

“Đây là cách trộn thuốc độc và phối hợp bột thuốc mà ông đã viết lại đấy, nếu cháu có thời gian thì có thể chế tạo những thứ này lại lần nữa.” Triều Mị Băng nói.

Tiết Tịnh Kỳ sực tỉnh táo, cô giơ tay nhận lấy hai cuốn sách từ tay ông ta, ôm vào trong lòng như vật báu.

Cảm giác nặng nề nghẹn ứ trong trái tim cô, từ trước đến giờ cô chưa từng nghĩ đến việc nếu như mình không phải là cháu gái của Triều Mị Băng, ông ta có còn đối xử tốt với mình không, có lẽ có, mà cũng có lẽ không.

“Nếu như mẹ cháu còn sống, chắc chắn sẽ không cho cháu học cách chế tạo thuốc độc đâu.” Triều Mị Băng nhìn hai quyển sách rồi phì cười.

“Tại sao thế ông?” Tiết Tịnh Kỳ hỏi ông ta.

“Chắc chắn mẹ cháu sẽ hy vọng cháu trở thành tiểu thư khuê các.” Triều Mị Băng cười cười rồi nói.

Tiết Tịnh Kỳ nhìn chính bản thân mình, cô cũng bật cười.