Hoàng Phi Nhất Tiếu Khuynh Thành

Chương 201: Vách Núi Cheo Leo






Sáng sớm trong sơn cốc vô cùng xinh đẹp, sương mỏng nhàn nhạt không ngừng bay bổng trong không trung, mang theo phong cảnh lạnh lẽo đặc biệt của ngày đông, lúc này rõ ràng có loại phong tình khác biệt.

“Dậy đi!” Minh Khê đặt sọt trên lưng xuống, dùng sức gõ cửa phòng Tiết Tịnh Kỳ.

Hắn đã chuẩn bị xong rồi, đang muốn cùng Triều Mị Băng vào núi, đêm qua Triều Mị Băng đã chế tạo ra cuộc so tài y thuật, chính là vì để Tiết Tịnh Kỳ có thể thắng, nội dung không có cái nào là sở trường của hắn.

Nhưng mà, hắn sẽ không tiến hành theo nội dung tỷ thỉ, hắn muốn hành sự đặc biệt.

“Bây giờ mới canh mấy, sao vậy?” Tiết Tịnh Kỳ đứng trong gió, mái tóc hỗn loạn cũng không chỉnh lại, hời hợt dựa lên cạnh cửa, mắt nhập nhèm nhìn Minh Khê.

Thấy dáng vẻ này của cô, Minh Khê có cảm giác hỗn loạn trong gió, lại bất giác tim đập tăng tốc, tại sao mỗi lần hắn nhìn thấy cô đều có tâm trạng bất đồng?
“Hôm nay chúng ta phải lên núi hái thảo dược, đây cũng là một trong số nội dung tỷ thí, hai tiếng sau quay về đây, xem thảo dược ai hái hiếm gặp, số lượng nhiều, thì đó là người giành chiến thắng.” Minh Khê nhìn thời gian, không quên nhắc nhở: “Thời gian sắp bắt đầu rồi, ngươi có thời gian một khắc để chuẩn bị bản thân.”
Tiết Tịnh Kỳ sững sờ ba giây, hai mắt bỗng nhiên bừng sáng, đầu óc cũng tỉnh táo, nhíu hàng mày thanh tú không phấn son: “Ta có đồng ý với ngươi sẽ thi đấu sao?”
“Xem bản thân ngươi.” Minh Khê ngồi trên lan can gỗ bên ngoài, bên cạnh chính là sọt của mình, bên trong trống rỗng.

Hắn nhàn nhã, nhưng Tiết Tịnh Kỳ lại vô cùng bất đắc dĩ, bỏ đi, hắn đã muốn so y thuật với mình, đây cũng không phải không thể.

Dù sao trong sơn cốc cũng nhàm chán, liền chơi đùa cùng hắn.


Tùy ý cột đuôi ngựa, đổi y phục màu tối xong bèn theo Minh Khê lên núi, Triều Mị Băng ngồi trên ghế trong sân nhàn nhã tự tại uống trà, nhìn hai người một trước một sau lên núi, có cảm giác nhà có con gái trưởng thành.

Đường lên núi khá xa, lại thêm ngày đông tuyết lớn, cho nên giữa đường có chút khó đi, đường cũng bị tuyết lớn đọng lại, chân đạp lên đi hơi trơn ướt.

Tiết Tịnh Kỳ gian nan đi theo phía sau Minh Khê, chậm rãi đi vào trong núi.

“Được rồi, từ đây bắt đầu, chúng ta phân công hành động, hai giờ sau đợi đối phương ở đây, nếu một bên không tới trong một khắc, bên còn lại sẽ có thể quay về sơn cốc trước, hơn nữa giành chiến thắng, có đồng ý không?” Sắc mặt Minh Khê nghiêm túc lạnh lùng nhìn Tiết Tịnh Kỳ, nếu cô không đồng ý, hắn cũng không định hỏi ý kiến của cô.

“Được, vậy như vậy đi.” Tiết Tịnh Kỳ phất tay, không để ý nói.

Dứt lời, cô đã bước tới con đường lên núi trước.

Để lại cho Minh Khê bóng lưng đơn độc.

Đường lên núi có chút gian nan, nhưng đối với Tiết Tịnh Kỳ mà nói, đây chỉ là phương thức đi đường đặc thù mà thôi.

Phong cảnh trong núi cũng đẹp, tuyết trắng nơi này có thể bắt được bóng dáng thiên nhiên, xem ra chỉ có chúng mới là bóng dáng thu nhỏ thật sự của thiên nhiên.

Một cây to đã khô héo yên lặng đứng trước mặt Tiết Tịnh Kỳ, cô vòng qua rồi nhanh chóng vào tầng rừng núi thứ hai, trong khẽ hở bên cạnh thỉnh thoảng sẽ có vài cọng thảo dược, nhưng đây cũng là một loại thảo dược khá bình thường sinh trưởng vào mùa đông, ngẫu nhiên vài cọng cũng không thể dùng để đủ số.

Thảo dược mùa đông nở hoa sử dụng thường đều là dùng nhụy hoa, Tiết Tịnh Kỳ ngẫm nghĩ trong đầu, thảo dược nở hoa vào mùa đông dường như không nhiều, chỉ có vài loại.

Chính là khoản đông hoa, saffron, thiên sơn tuyết liên, vân vân, nhưng cho dù sinh trưởng vào ngày đông lại vẫn là rất khó tìm.

Liên tiếp đi thật xa sơn cốc, cũng không nhìn thấy loại thảo dược nào, Tiết Tịnh Kỳ không bỏ cuộc muốn tiếp tục đi, bỗng nhiên, khóe mắt phát hiện vách núi to bên cạnh lộ ra một cánh hoa màu trắng, sinh trưởng trong kẽ hở đá, nhìn bề ngoài rất giống thiên sơn tuyết liên, nhưng lại không phải.

Tiết Tịnh Kỳ hít sâu một hơi, vẫn quyết định nhảy xuống xem thử, nếu thật sự là thiên sơn tuyết liên, vậy cô chết cũng không tiếc nuối.

Dù sao một trân bảo hiếm gặp thế này, cô thật sự không có cách nào hái được ngay.

Vào lúc này, tim Tiết Tịnh Kỳ có chút loạn nhịp, thân thể cô bước từng bước về phía vách núi, xem ra mặc dù là một đoá tuyết liên vừa bắt đầu lộ góc rất không đáng kể, Tiết Tịnh Kỳ cũng không khách sáo, nếu có thể có được cái này, trong cuộc tỉ thí hôm nay, cô liền có thể thắng.

Đối với cô mà nói, chỉ cần cô hái được thiên sơn tuyết liên, thái độ của Minh Khê đối với cô sẽ không như vậy nữa.

Tay dần vươn vào chỗ vách núi, mắt thấy sắp hái được đóa thiên sơn tuyết liên đó, nhưng còn thiếu một chút, chỉ cần có thể nhìn thấy toàn thân, thì xem như đạt được.


“A!” Tiết Tịnh Kỳ bỗng nhiên trượt chân, vì mặt đất tuyết đóng mảng băng lớn cực kỳ dễ trượt, hai tay cô giữ chặt mặt đất hai bên khối băng, nhưng lại vô ích, cả người trượt xuống như ngồi cầu tuột.

Bên dưới chính là vực sâu vạn trượng, nếu trượt xuống, Tiết Tịnh Kỳ biết hậu quả là gì, nhất định sẽ tan xương nát thịt.

Cô đã từng chết một lần, lần này, không biết ông trời lại muốn cô chết thế nào.

“Bịch” – Tiếng bóng người rơi vào mặt đất vang lên, toàn thân Tiết Tịnh Kỳ rơi tới mặt đất lạnh như băng, giống như vỡ vụn, đặc biệt là cái mông rơi xuống đất trước, lúc này đã không còn năng lực chống đỡ.

Nơi này là ở đâu? Sao cô thảm như vậy? Hái thiên sơn tuyết liên cũng có thể biến thành thế này?
Nghỉ ngơi một lát, cô chậm rãi đứng dậy sờ tường đá bên cạnh, mới mơ hồ có chút hiểu địa hình nơi đây.

Nơi này hẳn là chỗ vách núi nhô ra, vì diện tích không lớn, cho nên rất khó bị người ta nhìn thấy.

Tiết Tịnh Kỳ rất vui mừng chỗ lúc nãy mình đứng là vị trí này, nếu không, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Chỉ là nơi này, căn bản sẽ không có người phát hiện mình, cho dù là Minh Khê phát hiện cô không quay lại, ra ngoài tìm cô cũng không hẳn có thể nhìn thấy tảng đá nhô ra này, Nếu là mình bò lên, Tiết Tịnh Kỳ nhìn tảng đá bên cạnh, lồi lõm hướng lên trên, vừa nhìn chính là dấu vết có người từng đạp lên.

Hái xong thảo dược, đi qua con đường mình quen thuộc, Minh Khê rất nhanh đã tới nơi hai người hẹn, nhưng Tiết Tịnh Kỳ lại không ở đó, đáy lòng hắn ta cười lạnh một tiếng, rốt cuộc là nhóc con, sao có thể nhanh như vậy đã hái xong tất cả thảo dược chứ?
Đợi gần một khắc, Minh Khê cuối cùng có chút không kiên nhẫn, đứng dậy dậm chân tại chỗ: “Sao còn chưa quay lại?”
Thì thầm một lát, cuối cùng vẫn là không nhịn được đi ra, đi về phía Tiết Tịnh Kỳ vừa nãy hái thảo dược.

Nơi này hắn quen thuộc, nhưng Tiết Tịnh Kỳ lại không quen, sơn cốc cheo leo, địa hình nhấp nhô cũng có, sớm biết vậy thì không nên vứt một mình cô lại, hai người cùng đi một đường hái thảo dược cũng như nhau.

“Tiểu Hoa! Ngươi ở đâu? Tiểu Hoa!” Minh Khê đi theo dấu chân trên mặt đất, vừa đi vừa gọi tên cô.

Trong lòng hắn lập tức rùng mình, lại có cảm giác sợ hãi, tại sao hắn cứ cảm thấy Tiểu Hoa đã xảy ra chuyện gì.

Bỗng nhiên, hắn chạy nhanh tới bên vách núi phía trước, vươn tay sờ nơi lúc nãy bị Tiết Tịnh Kỳ cào ra hai dấu vết, Tiểu Hoa hẳn sẽ không té xuống đi?
Cảm giác sợ hãi không ngừng dâng lên đầu trái tim hắn, hắn nhìn vực sâu không đáy bên dưới, hét to: “Tiểu Hoa, ngươi ở dưới sao? Tiểu Hoa?”
Âm vang khác trong sơn cốc cũng hét theo hắn, rất nhanh đã ngừng lại.

Sơn cốc trống rỗng không có ai, trầm lặng tới mức cảm giác chỉ có tiếng gió thổi qua.

“Tiểu Hoa!” Minh Khê lại gọi một tiếng, lần này dưới vách núi truyền tới tiếng đáp căng thẳng cố sức.

“Tôi ở dưới đây, tôi không cẩn thận té xuống.” Tiết Tịnh Kỳ đang đỡ nham thạch lồi lõm bên cạnh bò lên, đã sắp bò tới đỉnh rồi.


Quả nhiên, sơn cốc nơi này là cốc cốc chồng nhau, mỗi nơi đều có nguy hiểm không ngờ tới, trong nguy hiểm lại có thu hoạch không ngờ, khiến khi bạn đối diện với thần chết, còn có thể bình yên vô sự quay đầu.

“Tiểu Hoa, dưới đó là nơi thế nào? Ta phải nghĩ cách xuống dưới cứu ngươi.” Minh Khê nằm sấp trên vách núi, lộ ra cái đầu nhìn chỏm núi, cũng chỉ có thể nhìn thấy một nửa tảng đá lộ ra bên trong, ngay cả toàn bộ cũng không nhìn thấy.

Tiết Tịnh Kỳ vừa leo lên tảng đá, cố sức bò lên, vừa nói: “Không cần nghĩ cách cứu ta, ta đã sắp lên tới rồi.”
Minh Khê thoáng chốc sững sốt, lập tức đứng dậy nhìn xung quanh mình, ngoại trừ gió tuyết vẫn đang bay, không có biến hóa nào khác.

Nhưng mà, một góc vách núi bên cạnh, lúc này lại vươn ra một bàn tay thon thả đang chảy máu, bàn tay đó kiên nghị đặt trên tảng đá, không bao lâu sau, một cái đầu quen thuộc bèn thò ra từ dưới vách núi.

Toàn thân Tiết Tịnh Kỳ như kỳ tích xuất hiện ở trước mắt Minh Khê, trên mày trái có vết máu nhạt màu bị tảng đá cắt bị thương, trên tay là vết máu do cầm tảng đá để lại.

“Sao cô lại rơi xuống vách núi?” Minh Khê nhíu mày lo lắng hỏi, vách núi nơi này cực cao, rơi xuống tất phải chết không thể nghi ngờ, hôm nay là cô may mắn, rơi lên tảng đá, lần sau nếu còn không cẩn thận, té xuống sẽ không chỉ là tảng đá.

“Nhìn cái này xem.” Tiết Tịnh Kỳ như dâng báu vật lấy cây thiên sơn tuyết liên màu trắng từ trong sọt tre phía sau ra, phất phất trước mặt Minh Khê: “Chính là vì nó, bảo bối hiếm thấy này.”
Minh Khê bị cô chọc tức đến choáng váng, vì cây thuốc rách này lại bằng lòng bỏ qua sinh mạng mình, sinh mạng là quan trọng nhất, không gì có thể đánh đổi.

Mặc dù cô không xảy ra chuyện gì, nhưng Minh Khê chỉ cần vừa nhớ tới, liền sợ hãi.

Triều Mị Băng vừa tìm thấy cô cháu gái, hắn thật sự không hi vọng lại âm dương cách biệt.

“Minh Khê, ngươi sao vậy?” Tiết Tịnh Kỳ không hiểu đuổi theo.

“Không có gì.” Minh Khê lại trở nên rất lãnh đạm, ngoại trừ lời nên nói, hắn sẽ không nói gì nhiều.

Đường xuống núi thuận lợi hơn nhiều, không gian khổ như lúc lên, Tiết Tịnh Kỳ theo phía sau Minh Khê xuống núi, hắn đi rất nhanh, cả đường chưa từng quay đầu.

Đi tới nơi ở, Triều Mị Băng vẫn là dáng vẻ nằm trên ghế uống rượu ban nãy, trên người đắp thảm lông hồ ly, vô cùng nhàn nhã.

“Quay về rồi.” Ông nhàn nhạt mở miệng, đứng dậy quay đầu nhìn hai người, lúc nhìn thấy Tiết Tịnh Kỳ thì có chút kinh ngạc: “Tiểu Hoa, mặt con sao lại bị thương?”