Hoàng Phi Nhất Tiếu Khuynh Thành

Chương 198: Khoảng Thời Gian Trong Cốc






Triều Mị Băng có chút thanh cao, rất khinh thường việc nhận một cô gái làm đệ tử, hơn nữa còn là một cô gái không biết kiếp trước đã làm biết bao nhiêu chuyện xấu nên mới bị sét đánh đến đây, Tiết Tịnh Kỳ có chút ủ rũ, bất lực nhìn Minh Khê ở bên cạnh, người này trông có vẻ dễ sống chung hơn một chút.

“Đừng nhìn ta, lời sư phụ từ trước đến giờ ta luôn nghe theo, vì vậy ta không thể nhúng tay vào.” Minh Khê kiêu ngạo, lạnh lùng nhìn Tiết Tịnh Khê, rất phù hợp với hình tượng thờ ơ lạnh lùng vốn có của hắn ta.

Đôi lông mày kia nhướng lên trông rất giống với Triều Mị Băng lúc nãy, xem ra ở chung quá lâu ngay cả biểu cảm cũng có chút giống nhau.

Tiết Tịnh Kỳ lắc đầu, rót cho hắn ta một cốc trà: “Minh Khê sư huynh, huynh ngồi xuống trước đã, huynh cũng biết ta vừa mới tỉnh lại, vì vậy không biết cái gì cả, huynh có thể nói cho ta biết một số chuyện ở đây không?”
Minh Khê cầm tách trà lên uống cạn, sau đó đột nhiên đến gần Tiết Tịnh Kỳ, đôi lông mày tinh xảo nhíu chặt lại, giống như một con mèo đang ngửi gáy cô.

Tiết Tịnh Kỳ đang muốn tức giận vì hành động này của hắn ta, nhưng vẫn chưa kịp nói gì, hắn ta đã đột nhiên rụt cổ lại, giả vờ vô thức bịt mũi lại: “Ngươi đã ngủ 1 năm rồi, hay là đi tắm trước đi.”
Chỉ một câu nói đã lập tức giết chết Tiết Tịnh Kỳ trong vòng một giây, sững sờ đứng nguyên tại chỗ không thể cử động được, đến lúc cô hoàn hồn lại, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của hắn ta đi ra khỏi cửa.

Ngủ một năm! Vẫn chưa tắm? Tiết Tịnh Kỳ có chút sởn tóc gãy vỗ vỗ lên người mình, người có chút gầy yếu, cho dù thân thể bây giờ đã trở thành dáng vẻ gầy gò như cô mong muốn, nhưng tại sao ngực của cô lại biến từ C thành A?
Đẩy cửa đi ra ngoài, không ngờ bên ngoài lại có một chiếc hang động khác, quả thật giống như nhân gian tiên cảnh của chốn Đào Nguyên.

Một cái sân rộng phơi rất nhiều dược liệu, bên trái có một chiếc bàn nhỏ bằng mây dùng để uống trà.

Ở giữa có một cây cầu nhỏ, bên dưới là một dòng nước, nhưng đã bị đóng băng, hai bên là khung mây dùng dùng để phơi thảo dược, Minh Khê từ trong phòng đi ra đang lật thảo dược ở bên đó.


Đứng giữa một cây cầu hình vòm, có thể nhìn rõ khoảng sân nhỏ, căn phòng ngoài cùng bên trái có lẽ là bếp, bên ngoài có một chiếc bàn đá dùng để ăn cơm, còn có mấy căn phòng dùng để ở.

Thấy cô đi ra, Minh Khê quay người lại, đi vào nhà lấy ra mấy bộ quần áo tối màu ném cho cô, chỉ vào căn phòng ngoài cùng bên trái: “Bên kia là phòng tắm, nước nóng ở trong phòng bếp, đi xuống dưới là chỗ để giặt quần áo.”
Tùy tiện nhận lấy chỗ quần áo kia, Tiết Tịnh Kỳ nhìn một lúc, sau đó khoa chân múa tay hai cái, vậy mà lại rất vừa người cô!
“Minh Khê sư huynh, bộ quần áo này không phải là đặc biệt chuẩn bị cho ta đấy chứ?” Tiết Tịnh Kỳ có chút được cưng chiều mà lo sợ hỏi.

Cái sơn cốc này chỉ có hai sư đồ bọn họ ở, cũng chưa từng nhìn thấy hình bóng của phụ nữ, bây giờ bộ quần áo này lại là kích cỡ của cô, nếu như là đặc biệt chuẩn bị cho cô khó tránh có chút băn khoăn.

Minh Khê không thèm nhìn, chuyên tâm nhìn dược liệu: “Đương nhiên là không phải.” Dừng một lúc, lại nói thêm: “Đó là bộ quần áo năm năm trước ta đã mặc.”
Năm năm trước? Tiết Tịnh Kỳ vô cùng đau lòng nhìn bộ quần áo trong tay, năm năm trước cũng thôi đi, đồ của Minh Khê đã mặc, mặc qua thì thôi đi, nhưng loại vải này, hoa văn này đều là những thứ cô ghét.

“Ngươi không mặc cũng được, cứ mặc bộ quần áo trên người ngươi đi, mặc dù đã mặc một năm, nhưng cũng không dầm mữa dãi nắng, cũng không quá cũ, chỉ là hơn một năm không giặt, khó tránh có chút mùi.” Minh Khê nói, dừng lại một lúc, sau đó lại nói thêm: “Bộ quần áo đó cũng là cái mà năm năm trước ta đã mặc.”
“Thực ra bộ quần áo trong tay ta cũng rất tốt, không cần phải phiền phức đi đổi lại làm gì.” Tiết Tịnh Kỳ nói, vội vàng đi vào trong phòng bếp gần đó để lấy nước nóng.

Mặc dù Minh Khê này đã sống ở trong sơn cốc cùng với Triều Mị Băng nhiều năm, nhưng trình độ đen tối ở trong lòng cũng không kém người ở kinh thành là bao.

Nhưng ít nhất loại người này không phải là người xấu, cô cũng yên tâm ở lại đây mấy ngày, qua mấy ngày, sau khi tất cả đã ổn định lại, cô sẽ đi đến kinh thành để tìm Thích Mạc Thanh.

Nhưng, không biết cô đã thay đổi khuôn mặt, trọng sinh lại một lần nữa, Thích Mạc Thanh có nhận ra cô không? Có cảm thấy chuyện này không đáng tin không, một người sao có thể chết đi sống lại được chứ?
Nước suối trong núi vừa trong vừa ngọt, được đổ trong một cái thùng gỗ lại có một mùi hương đặc biệt, cảm giác hơi nước hừng hực không ngừng bốc lên, nhưng sương mù lan ra trong không khí, trong mùa đông rõ ràng càng trở nên ấm áp.

Không nghĩ nhiều nữa, đợi đến ngày đó tùy cơ ứng biến cũng không muộn.

Mặc quần áo lên, lại quấn một chiếc áo choàng lớn, tùy tiện buộc tóc đuôi ngựa, khuôn mặt không cần trang điểm cũng đã trắng nõn, mịn màng, trắng như trứng gà bóc vậy.

Cho dù mặc một bộ quần áo tối màu, chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt của cô cũng đã cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

Cầm quần áo ở trong chậu gỗ đi ra ngoài, Minh Khê vẫn đang phân loại dược liệu đã phơi khô, thấy Tiết Tịnh Kỳ đi ra, quay đầu lại nhìn, rất nhanh khuôn mặt đã không có biểu cảm gì tiếp tục công việc trong tay.

“Linh chi, nhân sâm, chi hoàng kỳ, rễ bạch mao, hoa cúc, hạt bo bo, cam thảo….những loại thảo dược này đều là huynh và Triều tiên y lên núi hái về sao?” Tiết Tịnh Kỳ để ra một tay cầm một ít nấm linh chi đã khô nên xem, có chút ngạc nhiên: “Nấm linh chi ngàn năm, đây chính là bảo vật, có lẽ nên hái từ lâu mới đúng?’
Đợi sau khi cô nói hết tên của những loại thuốc bắc ở đó, cuối cùng Minh Khê cũng quay đầu lại nhìn cô, dường như có chút ngạc nhiên với sự hiểu biết của cô về các loại thảo dược.

“Ngươi biết y thuật?” Minh Khê nghi ngờ hỏi.

“Có biết một chút, nhưng y thuật ở trình độ cao ta lại không hiểu dù chỉ một chút.” Tiết Tịnh Kỳ thờ ơ nói, vô tình bên trong cũng mang theo một chút kiêu ngạo.


Minh Khê cũng chỉ ngạc nhiên trong một lúc, nhưng rất nhanh đã thu lại sự ngạc nhiên lúc nãy của mình, dịu dàng nhìn thảo dược ở trong khung mây: “Nhận ra thì có tác dụng gì, vọng, văn, vấn, thiết (*) ngươi biết không? Hành y cứu người ngươi có biết không?”
(*) vọng, văn, vấn, thiết: bốn phương pháp chữa bệnh của đông y: nhìn, nghe, hỏi, sờ.

Sau khi cô đến thời đại này, chưa từng có ai khinh thường y thuật của cô, danh hiệu tuyệt thế thần y do Gia Thành Đế ban tặng cũng không phải là cái vung.

Nhưng Tiết Tịnh Kỳ vẫn chưa có ý định để lộ thân phận của mình, mặc dù hai người trước mặt đã cứu cô, nhưng vẫn không biết có thể tin tưởng được không, vì vậy vẫn nên cẩn thận một chút.

“Không nói cái này nữa, huynh mau nói cho ta biết những chuyện liên quan đến thời đại này đi, để ta hiểu rõ một chút.” Tiết Tịnh Kỳ rất muốn biết kể từ lúc cô qua đời đến bây giờ đã qua mấy ngày rồi.

Trong sân rất yên tĩnh, Minh Khê đem từng giỏ thuốc bỏ vào căn phòng nhỏ bên trong, sau khi mở cửa sổ ra, ngồi ở bên mép khung cửa, tuyết trắng từ trên trời rơi xuống, bay theo gió rơi trên người hắn, trông có chút phiền muộn.

“Bây giờ đã là Thích Diệp Gia Thành năm 31, mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an.

Ngươi còn có gì muốn hỏi không?” Minh Khê mặt không biểu cảm nhìn gió và tuyết bên ngoài cửa sổ, lạnh đãm nói.

Gia Thành thứ 31, cô bị người ta giết hại là năm thứ 30, cách lúc xảy ra chuyện đúng một năm, theo cách tính này thì thời điểm cô bị sét đánh đưa đến đây, đúng là lúc cô chết ở Thương Diệp, hóa ra tất cả mọi chuyện xảy ra đều có nguyên nhân.

Mà bản thân cô cũng không hiểu, tại sao cô có thể xuyên qua xuyên lại ở trong hai không gian.

“Vậy ở kinh thành có xảy ra chuyện gì kinh thiên động địa không?” Tiết Tịnh Kỳ nhướng mày hỏi.

Ví dụ như tin tức về cái chết của cô.

Cô muốn thấy được phản ứng của Thích Mạc Thanh từ trong miệng của Minh Khê, hi vọng chàng sẽ không vì sự ra đi của mình mà trở nên không thể ngượng dậy được.

“Có, những chuyện này đã qua rất lâu rồi, tình hình hỗn loạn cũng đã dần lắng xuống, lúc đó Mặc quý phi, người được Gia Thành Đế phong là tuyệt thế thần y đã bị người ta giết hại trong một đêm, nghe nói Minh Vương tìm hơn một năm vẫn không tìm được hung thủ, bởi vì những người liên quan đến chuyện này đều đã bị giết.”
Minh Khê nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết tại sao trong mắt hắn ta lại hiện lên một chút không vui, nhưng rất nhanh ánh mắt đó đã biến mất.

Trong lòng Tiết Tịnh Kỳ chấn động, hai tay nắm chặt lại, đến tận khi đốt ngón tay biến thành màu xanh mà cô vẫn không biết, trên người cô chỉ có cái đầu vẫn đang hoạt động.

Chuyện này đã xảy ra một năm, Thích Mặc Thanh chưa từng từ bỏ ý định truy tìm kẻ đã giết hại cô, cho dù biết trong biển người mênh mông rất khó có thể tìm thấy, nhưng chàng vẫn kiên trì một năm.

Tiết Tịnh Kỳ rất hiểu chàng, chuyện chàng muốn làm trừ khi chết nếu không sẽ không từ bỏ.

“Này, ngươi sao vậy?” Minh Khê đưa tay ra chọc chọc vào cánh tay cô, thấy cô sững sờ giống như đang chìm vào trong một thế giới khác, không biết đã xảy ra chuyện gì.


“Không sao.” Tiết Tịnh Kỳ định thần lại, vuốt tóc của mình, nhưng trong lòng lại vô cùng đau xót.

“Ngươi quen Minh Vương phi?” Minh Khê cau mày hỏi.

Thấy bộ dạng ngây người của cô, nếu không phải là người quen biết với Minh Vương phi cũng sẽ không có phản ững như vậy, dường như có liên quan đến cô nhưng lại không dám đi tìm hiểu.

Phải trả lời thế nào đây? Tiết Tịnh Kỳ đang lo lắng không biết phải trả lời như thế nào, thì bên ngoài truyền đến tiếng quát thô bạo của đàn ông: “Minh Khê! Không nhìn thời gian à, mấy giờ rồi mà còn chưa đi nấu cơm? Muốn để ông đây đói chết hả?”
Một bóng người với bộ râu trắng đứng ở chiếc cầu vòm bên dưới sân, ở trên eo ông ta còn hai chiếc vò chạm khắc hoa xanh, hung dữ, thổi râu trừng mắt nhìn Minh Khê và Tiết Tịnh Kỳ, sau khi nói xong, vội vàng đi vào phòng bếp.

“Đi thôi, đi nấu cơm.” Minh Khê vỗ tay, phủi tuyết lạnh ở trên người, xuống tầng đi đến phòng bếp.

Diện tích của nhà bếp không lớn, nhưng nguyên liệu lại đượcc sắp xếp rất ngăn nắp, thoạt nhìn đều là mỹ vị của núi rừng, nhưng mùa đông không có nhiều động vật, rau rừng cũng ít hơn so với mùa hè, nhưng món ăn dân dã vẫn ăn đủ.

“Sư phụ, người vừa đi săn về sao? Có hái được rau rừng không?” Minh Khê xắn tay áo lên, một tay cầm dao, vẻ mặt bất lực nhìn Triều Mị Băng đang giữ một chiếc hũ sứ màu xanh bên cạnh.

“Không có, không có, đừng lảm nhảm nữa, mau nấu đi, hay là cô nương này nấu đi, để cô gái này nấu cơm đi, dù sao đây cũng là việc mà phụ nữ phải làm.” Triều Mị Băng lấy rượu từ trong nồi ra, vừa uống vừa nhìn Tiết Tịnh Kỳ: “Cô gái, cô tên gì?”
Ông lão này đúng là một người không câu nệ tiểu tiết, tính tình hào phóng, nhưng hỏi về tên của Tiết Tịnh Kỳ, cô cũng không biết phải trả lời như thế nào, nếu nói ra sự thật chắc chắn bọn họ sẽ không tin.

“Tôi không nhớ, sau khi tỉnh lại trong đầu của tôi trống rỗng, không có gì cả.” Tuyết Tịnh Kỳ xòe tay ra, bất lực nói.

“Ngay cả tên của mình cũng quên? Xem ra trận sấm sét đó thật sự rất lợi hại! Hay là như thế này, cứ gọi cô là Tiểu Hoa ? Con gái gọi như vậy rất hay! Có phải không Minh Khê?” Ông lão rất đắc ý với cái tên mà mình nghĩ ra, vuốt râu nhìn Minh Khê.

Nhưng Minh Khê lại không thèm liếc nhìn, quay sang phía khác, lười trả lời, quay người đi vào trong nhà bếp.

Một hành động thể hiện sự coi thường một cách rõ ràng, Triều Mị Băng nhìn đồ đệ này của mình sự tức giận trong lòng lại dâng lên.

Nhưng không có cách nào, Triều Mị Băng dường như đã quen với dáng vẻ vênh váo hung hăng của hắn ta, luôn cảm thấy trên người hắn ta có một loại nhuệ khí không không thể phai mờ.