Hoàng Phi Nhất Tiếu Khuynh Thành

Chương 197: Điệp Cốc Y Tiên






Rất lạnh, rất lạnh, không có ánh sáng, một không gian giam cầm vô cùng tối, vô cùng nhỏ hẹp, lại giống như một không gian hư ảo, không có không khí, không có tiếng nước, không biết những thứ đáng sợ gì đang trôi nổi ở xung quanh.

Đưa tay lên nhưng lại không nhìn thấy chỗ trống của năm đầu ngón tay, điều này quả thực khiến người khác có chút sợ hãi, Tiết Tịnh Kỳ đang lạc ở một nơi ở như vậy, bên tai không ngừng truyền đến tiếng người đang nói chuyện, cô bịt tai lại, không muốn nghe, nhưng căn bản không có tác dụng.

“Ta đã giết chết nàng ta rồi, từ hôm nay nước Thích Diệp không còn người này nữa, ta cũng sẽ có được tất cả những gì mà ta nên có, không còn ai tranh giành với ta nữa!”
“Ngươi đúng là không có trái tim, thà nhìn người mình yêu biến mất trước mặt mình cũng không muốn buông tay sao?’
“Trừ phi ngươi tự cắt lưỡi mình, ta mới tin ngươi, nếu không ngươi tự cắt đứt chính mình đi! Trên thế giới này những người và chuyện có thể uy hiếp đến ta, ta đều rất rõ ràng, vì vậy ngươi tự mình xem xét mà làm đi!”
“Vương phi, xin lỗi, là ta hại người….”
…..

Rất nhiều âm thanh lộn xộn vang lên bên tai cô, cô không ngừng tìm kiếm nơi phát ra âm thanh, nhưng khi cô đưa tay lên chạm vào chỉ có bóng tối vô biên….âm thanh kia rất quen thuộc, cứ quanh quẩn bên tai cô!
Rốt cuộc là ai đã nhốt cô ở đây?
Không được, cô phải phá vỡ bóng tối, cô muốn đi tìm Thích Mặc Thanh, cô muốn nói với chàng mình vẫn chưa chết!
Ánh sáng chói lòa, lan ra xa, ánh sáng không ngừng tràn ra từ bốn phía, chiếu vào mắt của Tiết Tịnh Kỳ, khiến cô có chút khó thích ứng với thứ ánh sáng chói lóa như vậy.


Cô sống lại sao? Lẽ nào cô vẫn chưa chết?
Từ từ đưa tay lên, bên trên không có cái gì cả, ngoại trừ một vệt sẹo nhỏ ở bên trên ngón tay cái, vết sẹo này là lần đầu tiên cô làm phẫu thuật không cẩn thận bị thương, lúc đó ca phẫu thuật mới thực hiện được có một nửa cô lập tức cảm thấy luống cuống đi ra ngoài đổi một bác sĩ có kinh nghiệm khác để tiếp tục ca phẫu thuật.

Lẽo nào….cô đã trở lại thân thể ban đầu của mình?
Sau khi cô chết ở nước Thích Diệp, đã xuyên về hiện đại? Nói như vậy, cô lại có thể tiếp tục cầm dao phẫu thuật, tiếp tục làm phẫu thuật, cũng không cần dùng bồn cầu không thể xả nước, có thể dùng máy tính để chơi trò chơi, ăn bánh kem?
Cô bật dậy, có lẽ là do thân thể trong lúc ngủ đã có chút thích ứng với trọng lượng của cơ thể, bước chân mềm nhũn, cả người có chút mệt mỏi dự vào cây cột bên cạnh.

Kiến trúc ở đây không hề giống với hiện đại, tất cả đều là những căn phòng mang màu sắc cổ đại làm từ cây mây, xanh tươi, đặc biệt là trên những chiếc ghế mây còn điểm xuyết một vài bông hoa lan.

Đây vẫn là cổ đại, chỉ đổi một nơi khác, lẽ nào ngày đó sau khi cô chết, lại được người khác cứu ra?
Trong lúc vẫn còn đang nghi ngờ, cô vội vàng chạy đến dưới bệ cửa sổ, cầm một chiếc gương đồng lên để quan sát kỹ khuôn mặt của mình, lông mày cong, dài; bên cạnh đôi mắt sáng ngời có một nốt ruồi tinh xảo, quyến rũ, đôi lông mày được kẻ hơi nhếch lên rõ ràng có phần xinh đẹp động lòng người, chiếc mũi cao, thẳng, bên dưới là đôi môi hồng hào, cộng thêm khuôn mặt trắng nõn, nhìn thế nào cũng giống với khuôn mặt của cô thời hiện đại!
Cơ thể hiện đại của cô làm sao có thể ở đây?
Như vậy, cô vẫn chưa quay về hiện đại, cũng tốt, cô có thể gặp được Thích Mặc Thanh, không biết chàng có quên mình không, có cưới vương phi khác không!
Đang suy nghĩ miên man, cánh cửa “cạch” một tiếng, bị đẩy ra, một người đàn ông mặc y bào màu màu xanh nhạt trông rất thanh lịch, trên tay cầm một ít dược liệu đi vào, vẻ mặt anh ta rất ôn hòa, trông có vẻ như là một công tử nhẹ nhàng, ôn hòa.

“Hi, xin chào, xin hỏi anh là ai?” Tiết Tịnh Kỳ giơ tay ra trước để chào hỏi với hắn ta.

Người đàn ông nghe thấy giọng nói này đột nhiên ngẩng đầu lên, bất ngờ đến mức chiếc đĩa trong tay anh ta cũng rơi xuống đất, phát ra một tiếng “choang” vô cùng giòn giã.

“Minh Khê, xảy ra chuyện gì vậy? Trong phòng có một người sống dở chết dở cũng có thể dọa ngươi đến mức rơi cả đĩa xuống sao, nhanh thu dọn đi, thật khiến ta mất mặt mà!” Một giọng nói già nua nhưng rất vang và có lực từ bên ngoài cách cửa không xa truyền đến.

Miệng của người đàn ông được gọi là Minh Khê to đến mức có thể nhét vừa một quả trứng, vô cùng ngạc nhiên nhìn Tiết Tịnh Kỳ, rất lâu sau mới lấy lại được giọng nói, nói: “Sư phụ, cái người sống dở chết dở tỉnh lại rồi!”
“Người sống dở chết dở?” Tiết Tịnh Kỳ thấy hắn ta nói mình như vậy, có chút khó hiểu, chỉ vào mình, nhướng mày nói: “Ngươi nói cái gì? Ngươi nói ai là người nửa sống nửa chết? Rõ ràng ta vẫn luôn tỉnh mà?”
“Đợi một chút, đợi sư phụ của ta đến rồi nói, có phải hay không lát nữa sẽ rõ.” Người đàn ông kia thu dọn cái đĩa trên sàn nhà, không đến ba giây, một ông già mặc một chiếc áo khoác ngoài màu trắng từ cửa đi vào.

“Cái gì? Ngươi nói thật sao? Cái người nửa sống nửa chết kia tỉnh lại rồi sao? Đứa nhỏ này tốt nhất đừng có lừa ta, nếu không ta sẽ cho ngươi biết mặt.” Một ông lão với bộ râu xám dài đến ngực vội vãi từ cửa đi vào, vô cùng ngạc nhiên nhìn Tiết Tịnh Kỳ.

Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí có chút ngượng ngùng, ông lão run rẩy không nói nên lời, đôi mắt toàn là nếp nhăn nhìn chằm chằm vào Tiết Tịnh Kỳ, giống như đang nhìn một tác phẩm nghệ thuật.


“Là ông cứu ta? Tại sao ta lại ở đây? Đây là đâu?” Giọng nói của Tiết Tịnh Kỳ có chút yếu ớt, nói ra đúng là giọng nói quen thuộc của cô, giọng nói yếu ớt không có bất kỳ sự sợ hãi nào.

“Thần kỳ, thần kỳ, đúng là thần kỳ! Đây là lần đầu tiên ta gặp một người nửa sống nửa chết có thể tỉnh lại, ta biết ngươi không phải là người bình thường, có rất ít người giống như ngươi, nằm trên giường gần một năm rồi, mà còn có thể tỉnh lại!” Ông lão không ngừng vuốt râu của mình, đồng thời cảm thán với Tiết Tịnh Kỳ, không ngừng ngạc nhiên với y thuật của mình: “Ta đúng là một tiên y mà! Lúc đầu nếu không phải thấy ngươi có vóc dáng đẹp thì ta cũng không thèm giữ ngươi lại.”
Đôi mắt ông ta nheo lại, bộ râu trắng có chút khoa trương, khuôn mặt ông ta có chút giống ai đó, nhưng nhất thời Tuyết Tịnh Kỳ không thể nhớ ra được là giống ai.

“Hóa ra là ông đã cứu tôi, tôi đã quên hết mọi chuyện trước đây, ông có thể nói cho tôi biết những chuyện xảy ra trước đây không?” Tiết Tịnh Kỳ nóng lòng muốn biết khi cô xuyên không đến đây đã xảy ra chuyện gì.

Trước khi cô trở thành một “Tiết Tịnh Kỳ” khác đã xảy ra những chuyện gì.

Ông lão có chút thần bí vuốt râu, ngồi xuống ghế, trên chiếc bàn mây có mấy chén trà, một chiếc cốc sứ ở giữa đựng đầy trà, xem ra căn phòng này thường xuyên có người đến, vì vậy cốc trà vừa mới được thay.

“Nha đầu, chuyện này là những chuyện xảy ra với ngươi, ngươi đã quên hết mọi thứ, vì vậy ngươi cũng có quyền được biết tất cả mọi chuyện đã xảy ra.

Thực ra rất đơn giản.” Ông lão nhướng đôi lông mày hơi trắng, uống một ngụm trà, đặt cốc xuống, lười biếng ngả lưng vào chiếc ghế mây, Minh Khê ở bên cạnh lập tức rót trà cho ông ta.

Ông lão hài lòng vui vẻ uống một ngụm trà lớn, sau đó mới ung dung nói: “Ta là một tuyệt thế thần y ẩn sâu trong núi, đương nhiên tuyệt thế thần y tôi không giống với Minh Vương phi được gọi là tuyệt thế thần y ở Kinh Thành, tôi lợi hại hơn nàng ta rất nhiều, người trên giang hồ đều gọi tôi là y tiên Triều Mị Băng, đây là đồ đệ của tôi, người trên giang hồ gọi là Minh Khê, một chàng trai anh tuấn.

Vì trốn tránh vô số những lời cầu thầy trị bệnh của những vị quan cao quý kia nên mới ẩn dật trong núi sâu rừng già này, đừng nhìn ở đây….”
Ông lão càng nói càng lạc đến, đồ đệ của ông ta Minh Khê không khỏi lạnh lùng nói: “Sư phụ, nói vào điểm chính đi.”
Triều Mị Băng có chút không vui nhìn đồ bệ của mình đang phá đám mình, bực bội quay đầu nhìn hắn ta, quát: “Biết rồi, ta chỉ muốn giới thiệu một chút về bản thân mình, cô nương này nghe mới có thể hiểu được!” Nói xong, vẫn còn có chút ngượng ngùng chớp chớp mắt, ánh mắt đang nhìn Tiết Tịnh Kỳ rõ ràng có chút đáng yêu.

Tiết Tịnh Kỳ không nói gì, nhìn cách hai người bọn họ ở chung với nhau không giống như mối quan hệ thầy- trò, ngược lại giống như giống như một đôi bạn tốt đã ở cùng nhau nhiều năm.

“Một năm trước, ta và Minh Khê mới trở về sau khi hái dược liệu từ núi sâu.

Chúng ta đi ngang qua một hang đá ở lưng chừng núi, đi vào bên trong nghỉ ngơi, còn chưa ngồi nóng mông, trên trời đột nhiên có sấm sét, một tia sáng màu tím mạnh mẽ như muốn chia cắt bầu trời.

Trong đời ta chưa từng nhìn thấy bầu trời kỳ lạ như vậy, sau khi tia sét kia đi qua, ta hưng phấn đi đến vị trí mà tia sét kia đi qua để quan sát, không ngờ lại phát hiện ngươi bị sét đánh ngất trong cái hố lớn kia.


Sau đó ta đưa ngươi về đây, mặc dù ngươi không tỉnh lại, nhưng vẫn luôn duy trì một khát vọng sinh tồn rất mãnh liệt, đây cũng là lý do tại sao ta không vứt ngươi đi.

Quả nhiên ngươi đã không phụ sự kỳ vọng của mọi người, đã tỉnh lại.” Triều Mị Băng nói đến cuối cùng, càng nói càng hưng phấn, ánh măt vẫn luôn đảo qua đảo lại trên người Tiết Tịnh Kỳ, dường như muốn tìm ra một chút manh mối từ trên người cô.

“Ngươi nói xem, ngươi thật sự bị sét đánh từ trên trời rơi xuống sao? Vậy rốt cuộc ngươi đã làm ra bao nhiêu chuyện xấu?” Triều Mị Băng lẩm bẩm, không lời nói.

Hóa ra, hóa ra ngày hôm đó mình lại xuyên không đến đây bằng phương thức như vậy, Tiết Tịnh Kỳ im lặng cúi đầu, lông mày cau lại, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Cô dần dần có chút manh mối, ngày hôm đó, cơ thể và linh hồn của cô đã bị sét đánh và chia cắt, linh hồn trong cơ thể ban đầu xuyên về Tiết Tịnh Kỳ của hiện tại, và cơ thể của cô vẫn bị giữ ở đây.

“Sư phụ, tiểu cô nương nhà người ta sao có thể làm chuyện gì xấu được chứ? Người đừng có suy nghĩ lung tung.” Minh Khê ở bên cạnh lên tiếng giải thích giúp Tiết Tịnh Kỳ, nhìn sự phụ của mình thần kinh có chút vấn đề không khỏi có một loại kích động phải thở dài an ủi.

“Minh Khê, nếu như ngươi còn dám nói thêm một câu nữa, tối nay không được phép ăn cơm, ngày mai cũng không được phép động tới thuốc ở trong sân của ta!” Triều Mị Băng tức giận nói, cái tên đồ đệ vô ơn này, mấy năm nay phí công ông ta đối xử tốt với hắn, vừa nhìn thấy tiểu nha đầu đã đi giúp đỡ người ngoài.

Minh Khê khinh thường lắc đầu, thấp giọng nói: “Ta không ăn cơm, người cũng không được ăn.”
“Triều tiên y, cảm ơn ông đã cứu ta, ông xem, ta bị sét đánh, không nhớ gì cả, ông cứ coi ta như đồ đệ của ông được không? Hai người chăm sóc ta lâu như vậy, ta cũng nên báo đáp sư phụ, sư huynh một chút, có đúng không?” Tiết Tịnh Kỳ nghiêng đầu nhìn Triều Mị Băng, ông lão cũng có ý này, trông có vẻ y thuật có lẽ không tồi, dù sao cô cũng không thể quay về Kinh Thành ngay được, không bằng ở lại đây thu xếp ổn thỏa rồi nói.

Việc tìm Thích Mạc Thanh lúc nào cũng có cơ hội.

“Cái này, ngươi muốn làm đồ đệ của ta? Nhưng Triều Mị Băng ta từ trước đến giờ không nhận đồ đệ, chứ đừng nói đến là một cô gái, ngay cả Minh Khê, nếu không phải ta thấy lai lịch của hắn tốt ta cũng không thu nhận hắn, vì vậy, ngươi nên từ bỏ cái tâm tư này đi!”
Triều Mị Băng lắc đầu, uống hết ngụm trà cuối cùng trên tay, đi ra khỏi cửa.