Hoàng Phi Nhất Tiếu Khuynh Thành

Chương 194: Hỏa Táng






Bầu không khí trong phòng lập tức trở nên lạnh lùng, Doãn Tiêu La ngồi xuống uống trà với vẻ mặt bực bội, nhưng nàng ta lại nhìn tú bà và Cẩm Sắt với ánh mắt lạnh lùng, ánh mắt lạnh lùng của nàng ta khiến hai người bọn họ muốn nghẹt thở.

Mặc dù nàng ta không hề nhúng tay vào quyết định của Cẩm Sắt, nhưng lời nói của nàng ta đã có ý muốn bảo Cẩm Sắt xử lý tú bà.

“Doãn tam tiểu thư, chuyện mà cô nói cứ giao lại cho ta giải quyết, ta không thể để cho tú bà chết, không bàn đến ân nghĩa của bà ấy với ta trong quá khứ, cứ nói hiện tại thôi, sau này sẽ có lúc chúng ta cần đến bà ta.

Ta tin rằng tú bà sẽ không nói cho ai biết chuyện này đâu, đúng không?”
Câu cuối cùng là Cẩm Sắt nói với tú bà, ngón tay dài mảnh mai của nàng ta lướt trên gò má của bà ta, dường như chỉ cần cứa nhẹ thôi thì gương mặt đã quá tuổi thanh xuân này sẽ bị hủy hoại ngay tức thì vậy.

Vừa nghe thấy hy vọng trong lời nói của Cẩm Sắc, ánh mắt tú bà lập tức sáng bừng lên, bà ta vẫn níu chặt lấy góc áo của nàng ta: “Cẩm Sắt, ta thề với trời, chắc chắn sẽ không nói chuyện này cho người khác biết đâu, chứ bằng không ta sẽ bị thiên lôi đánh, không được chết tử tế.

Cả cuộc đời còn lại ta chỉ có thể sống cô độc cho đến gà, không con không cháu!
Lời thề độc của bà ta cũng rất tàn nhẫn, khiến cho người khác không thể không tin, thấy bà ta cố gắng tìm đường sống, gương mặt rất thật thà, Cẩm Sắt có mềm lòng cũng là chuyện thường tình mà thôi.

Nếu như hôm nay tú bà không mang nước lên cho nàng ta thì cũng không cần phải gánh chịu bí mật lớn đến nhường này, mọi người đều có thể sống bình yên.

“Doãn Tam tiểu thư, ta thấy cứ như thế này đi, dù sao có ta trông chừng tú bà thì bà ấy cũng không dám ra ngoài nói gì đâu.” Cẩm Sắt nhìn Doãn Tiêu La, gương mặt nàng ta không bộc lộ chút cảm xúc nào, khiến cho người khác nhìn không thấu.

Thấy nàng ta không nói gì, Cẩm Sắt cứ nghĩ nàng ta đã ngầm đồng ý rồi, bèn nháy ra hiệu cho tú bà đi ra ngoài, tú bà cũng là người tinh mắt, bà ta nương theo bậc thang mà bước xuống.


Nhưng vào giây phút xoay người đi lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Doãn Tiêu La vang lên.

“Đứng im, ai cho bà đi rồi?” Doãn Tiêu La đứng dậy, giọng nói êm tai của nàng ta toát ra vẻ uy nghiêm: “Ta không phải là Cẩm Sắt, không có quan hệ gì với bà cả, đừng nghĩ rằng bà thề thì thôi sẽ tin bà, không muốn chết thì…trừ phi…”
Nàng ta cố ý kéo dài âm cuối, khiến cho tú bà sợ đứng tim, bà ta run giọng nói: “Trừ trừ phi…cái gì?”
Trong không khí toát ra hương vị kỳ dị, Doãn Tiêu La lạnh mặt rồi đanh giọng mà nói: “Trừ phi, bà cắt đứt lưỡi đi.”
Bầu không khí trở nên lạnh giá, tú bà đột ngột ngồi phịch xuống đất, cơ thể không ngừng túa ra mồ hôi, muốn cứa đứt lưỡi của bà ta sao? Bà ta có thể làm tú bà trong Ủng Hương Lâu là nhờ cái cái lưỡi này, nếu như cứa đứt nó đi thì chi bằng giết bà ta cho rồi!
Bà ta nằm rạp xuống mặt đất khóc lóc thảm thiết, một hồi lâu sau mới run run rẩy rẩy: “Doãn Tam tiểu thư, người giết chết ta đi! Nếu như cắt đứt lưỡi ta thì ta sống không bằng chết, ta thà chết cho dứt khoát còn hơn!”
Ai mà ngờ tú bà luôn oai phong ngời ngời trong quá khứ lại có ngày quỳ trên mặt đất cầu xin người khác? Bây giờ bà ta chính là một kẻ thần phục thất bại, thần phục dưới gấu váy của nàng ta.

Cái chết là thứ khiến cho mọi người sợ hãi nhất, huống hồ chi một người có thân phận cao cao tại thượng, nếu như không sống vì mình thì còn có gì đáng sống nữa kia chứ.

“Do bà ta cầu xin đấy nhé, ta sẽ cho bà được thỏa mãn.” Doãn Tiêu La lấy dao găm từ trong vớ của mình ra rồi ném đến trước mặt tú bà, một tiếng keng vang lên: “Tự bà cắt đứt yết hầu của mình đi.”
Lúc con dao găm được ném đến trước mặt bà ta một cách vô tình, dường như đã khiến cho quyết tâm muốn chết của bà ta càng thêm mãnh liệt, sau khi ngẩn ngơ một lúc, bà ta chậm rãi cầm con dao găm trên mặt đất lên, lưỡi dao sắc sảo phản chiếu lại gương mặt già nua của bà ta, bà ta sốt sắng kết thúc sinh mạng của mình, cho dù bà ta không bao giờ muốn làm như thế.

Lưỡi dao ấy chậm rãi kề lên cổ mình, đè xuống sẽ trở thành câu chuyện máu bắn thành dòng, bà ta nở nụ cười thê lương rồi đột ngột ném con dao găm ra ngoài cửa sổ, phá ra cười thảm thiết: “Ta không chết! Mắc gì ta phải chết?”
Rốt cuộc bà ta cũng không thấy không cam tâm, cũng không dám.

Thấy cuối cùng bà ta cũng phản bác và bùng nổ, Doãn Tiêu La nhếch môi, không ngờ nàng ta lại vỗ tay: “Được, nếu như bà không chết thì sau này phải trở thành người của ta, ở trong Ủng Hương Lâu nghe ngóng tin tức cho ta, chứ bằng không ta sẽ phái người đến lấy mạng bà ta ngay lập tức, biết không?”
Không ngờ mọi chuyện lại có chuyển biến quan trọng, vốn dĩ tú bà muốn cá chết rách lưới cũng ngừng khóc, bà ta ngẩn ngơ nhìn Doãn Tiêu La, một hồi lâu sau mới biết được chuyện gì đã xảy ra, bèn nở nụ cười vui mừng: “Thật, thật sao?”
Doãn Tiêu La phất ống tay áo, nàng ta cầm nắm đấm cửa, không quay đầu lại mà nói: “Nếu như không làm được thì bà cũng đừng hòng giữ lại lưỡi của mình nữa.” Cánh cửa chợt mở rộng ra rồi đóng sập lại, cuối cùng mới yên tĩnh như lúc ban đầu.

Bầu không khí trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh, chỉ có mùi hương thơm trong trẻo của hoa nhài phảng phất, trái tim đang đập thình thịch của tú bà cuối cùng cũng bình tĩnh lại, Cẩm Sắt lại nhíu mày.

Càng lúc nàng ta càng không hiểu nổi Doãn Tiêu La, rõ ràng biết được chuyện này không mang lại lợi ích gì cho hai người bọn họ, tại sao nàng ta giữ tú bà lại? Rốt cuộc nàng ta đang mưu toan điều gì?
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, không biết ai là người tung tin Tiết Tịnh Kỳ bị giết hại, bây giờ đã truyền đi khắp trong đường lớn hẻm nhỏ ở kinh thành.

Những bách tính được cô chữa trị, hoặc từng nhận được ân huệ của cô đều truyền tai nhau những câu chuyện liên quan đến cô, thậm chí bọn họ còn muốn sử dụng chân dung của cô để làm bia đá.

Lãnh Tước và Ngọc Thuần đi ngang qua quán trà trên còn đường lớn, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng rì rầm bàn luận của bách tính vang vọng ra từ trong quán trà.

“Nghe nói lúc ra ngoài trị bệnh cho bách tính, Minh Vương phi bất cẩn bị người khác giết hại, mấy ngày trước còn đi chẩn trị phát thuốc mà sao bây giờ lại bị giết kia chứ?” Giọng nói đầy vẻ ngạc nhiên của một người đàn ông vang lên.

Lại có người tấm tắc một tiếng: “Có gì mà ngạc nhiên, ngươi cũng biết Minh Vương phi tài đức vẹn toàn rồi đấy, bụng dạ cô ấy lương thiện, y thuật cao minh, rất có thể có người muốn giết hại cô ấy.

Ôi chao, chỉ có điều Minh Vương chết đi trong lúc còn trẻ trung đúng là tiếc thật! Các ngươi nói xem, có ai ngồi đây chưa từng nhận được sự giúp đỡ của Minh Vương phi không chứ?”
Nghe hắn ta nói thế, mọi người đều cảm thấy có lý, bèn lần lượt gật đầu.


Lãnh Tước lắng nghe một lúc, sống mũi cảm thấy xon xót, không muốn tiếp tục nghe bọn họ nói chuyện nữa mà chỉ kéo người bên cạnh đi về phía trước.

“Mọi người đều rất quý mến Minh Vương phi.” Ngọc Thuần không khỏi cảm thán, nhớ lại những ngày tháng từng ở trong Minh Vương phủ, có phải nàng ta không nhận được sự giúp đỡ của Tiết Tịnh Kỳ đâu?
“Minh Vương phi lòng dạ lương thiện, được người khác yêu quý cũng là lẽ hiển nhiên mà thôi.” Lãnh Tước nói hờ hững.

“Lâu chủ!” Đột nhiên có tiếng trầm thấp của mộ người đàn ông vang vọng bên tai Lãnh Tước, bên cạnh hắn còn có một nam tử to con vạm vỡ mặc đồ bình thường của dân chúng.

Bọn họ đều là ám vệ của Lãnh Tước, chuyên thay hắn làm việc, bọn họ xuất hiện đột ngột vào lúc này thì chắc chắn phải có chuyện gì gấp lắm.

Lãnh Tước vờ như không có gì mà tiếp tục đi về phía trước, giống như những người ở một bên chỉ là người xa lạ thôi vậy, vẫn tiếp tục cười cười nói nói với Ngọc Thuần.

“Xảy ra chuyện gì?” Lãnh Tước còn không quên hỏi bọn họ giữa lúc cười nói.

“Hai mẹ con ấy đã bị giết hại trong tối ngày hôm qua rồi, bọn họ thu dọn hành lý chuẩn bị bỏ chạy, nhưng còn chưa ra đến cổng thành đã bị người khác giết chết rồi!” Giọng nói trầm thấp của ám vệ nghe có vẻ rất nặng nề, bọn họ kể lại ngọn nguồn câu chuyện xảy ra vào tối ngày hôm qua.

Đồng tử Lãnh Tước bỗng dưng co rút lại, ánh mắt lạnh lùng của hắn ta toát ra sát khí mãnh liệt, không ngờ bị người ta ra tay trước một bước, đến manh mối cũng bị cắt đứt.

“Có nhìn thấy mặt mũi của đám người đó hay không?” Lãnh Tước cố gắng kềm chế cơn nóng giận.

Ám vệ lắc đầu: “Lúc chúng ta đến thì bọn chúng đã đi rồi.”
Lãnh Tước quay phắt nguồi lại nhìn ám vệ với đôi mắt lạnh lùng, không ngờ lại chẳng phát hiện ra gì cả? Ám vệ ấy biết mình không làm tròn nhiệm vụ bèn tỏ ý nguyện nhận hình phạt.

“Tự vào trong lầu nhận hình phạt đi!” Giọng nói của Lãnh Tước toát ra vẻ lạnh lùng, sau khi nói dứt lời, hắn tay phất tay áo dẫn Ngọc Thuần bỏ đi.

Ám vệ sau lưng hắn ta dần dần chậm bước, bọn họ rẽ trái vào trong một con hẻm, đi ngược với hướng của hắn.

Vào trong Minh Vương phủ, Giả Sơn mà Nhục Nghê vẫn canh chừng trước cửa phòng, trong tay cầm theo hộp thức ăn, phải hỏi đám nha đầu ở một bên mới biết được bọn họ đã đứng đây từ sáng cho đến bây giờ, cơm sáng đã thành cơm trưa, hâm nóng lại ba bốn lần nhưng Thích Mặc Thanh vẫn không chịu bước chân ra ngoài.

“Giả Sơn, Nhục Nghê, Minh Vương gia vẫn còn chưa ra khỏi phòng dù chỉ là một bước sao?” gương mặt Lãnh Tước xám ngoét.

“Không có.” Nhục Nghê lắc đầu, nàng ta nhìn cánh cửa đóng kín với vẻ mặt khó xử.

“Cứ tiếp tục thế này thì không ổn một chút nào cả, nếu hắn bị đả kích quá nặng nề vì chuyện của Minh Vương phi, thế thì tất cả những nỗ lực trước kia của hắn đều sẽ trở nên uổng phí.

Người mất cũng đã mất rồi, chuyện trước mắt mới là quan trọng nhất.” Lãnh Tước nhìn hai người bọn họ, rồi quay sang nhìn cánh cửa phòng chăm chú với ánh mắt lạnh lùng.

Trước giờ tính cách của Lãnh Tước khác hẳn với Giả Sơn và Nhục Nghê, cho dù không có nhiều cảm xúc, cho dù có giấu sâu vào trong đáy lòng thì ánh mắt của hắn vẫn bình tĩnh không gợn sóng, chỉ trở nên dịu dàng khi ở bên Ngọc Thuần mà thôi.


Hắn ta không giống với Giả Sơn và Nhục Nghê, dường như không có tuyến tình cảm.

Một tiếng ầm vang lên, hắn ta nhấc chân đá vào cánh cửa phòng của Thích Mặc Thanh, dường như tiếng vang lanh lảnh ấy không có tác dụng gì với một người tâm đã như tro tàn giống Thích Mặc Thanh, hắn ta chậm rãi đi đến trước mặt Thích Mặc Thanh.

“Vương gia, đã có manh mối về hung thủ giết hại vương phi rồi, chỉ tiếc là hai mẹ con ấy đã bị giết hại trước khi người của chúng ta đuổi đến.” Lãnh Tước nhìn xuống Thích Mặc Thanh đang nằm ũ rũ trên mặt đấy, râu ria lởm chởm.

Thích Mặc Thanh vẫn nắm chặt bàn tay thi thể của Tiết Tịnh Kỳ.

“Vương gia, không thể để thi thể của Vương phi nằm đó quá lâu được, sau khi an táng Vương phi, ngài hãy quên hết mọi thứ đi rồi bắt đầu lại từ đầu, tìm ra hung thủ giết hại Vương phi, trả thù cho người.

Nhớ lại những lời Vương phi đã từng nói với ngài, đợi ngày trùng phùng.” Lãnh Tước đặt chuyện sống chết qua một bên, nói từng câu từng chữ.

“Nhìn bộ dạng hiện giờ của ngài, Vương phi cũng không yên nghỉ được đâu.” Lãnh Tước tiếp tục bổ sung với gương mặt không chút cảm xúc.

Ngón tay Thích Mặc Thanh mấp máp, chiếc cằm râu ria lởm chởm trông có vẻ già nua, hầu kết của chàng chuyển động.

“Tịnh Kỳ không muốn bị chôn vùi dưới mặt đất đen tối không có ánh dương, nàng ấy thích bầu trời sáng sủa, thích tự do bay nhảy, thích những vùng đất rộng mênh mông bát ngát, thích cuộc sống tự do tự tại.

Nàng ấy không phải là người ở thời đại này, ta sợ rằng lúc này ấy trở về sẽ không tìm được Minh Vương phủ nữa…”
Giọng nói của Thích Mặc Thanh khản đặc, chàng càng nói thì giọng lại càng thấp đi, những giọt nước mắt tuôn rơi lã chã.

“Vương gia…”
“Ngày mai, hỏa táng.” Thích Mặc Thanh nói rõ ràng từng câu từng chữ.

Từ trước đến nay thời đại này đều chưa từng hỏa táng.

Nhưng Tiết Tịnh Kỳ từng nói với chàng, nếu như có một ngày cô chết đi thì hãy hỏa táng cô, để cho tro tàn bay theo cơn gió, có lẽ đây là cách ở thời đại nàng ấy sống!
Ba người đều quỳ sụp xuống mặt đất.