Những người kia nghe được Tiết Tịnh Kỳ hô lên hai tiếng thái tử này thì quay đầu lại nhìn nhau nháy mắt mấy cái.
Người đàn ông cầm đầu bỗng vỗ mạnh người bên cạnh, tức giận nói: "Chỉ cần chúng ta hoàn thành nhiệm vụ là có thể lấy được tiền, đừng để ý những chuyện khác."
Thái tử nhếch miệng, bước chân bước loạn xạ dể lại những dấu chân lộn xộn trên mặt đất, trong nháy mắt hắn bay vút lên không trung, trường kiếm trong tay ngưng tụ tất cả nội lực trong người, đột nhiên chém mạnh xuống, nhất thời lớp tuyết dày nặng nứt ra, lộ ra mặt đất màu xanh đen.
Đám người áo đen kia bị kiếm khí gây thương tích, ngũ tạng lục phủ đều bị đánh nát, ngã lúp xúp trên mặt đất kêu oai oái.
"Ai sai các ngươi tới? Các ngươi đến đây ám sát Minh vương phi là có mục đích gì? Nếu khai thật ta sẽ tha mạng cho các ngươi!" Thái tử giơ trường kiếm, chỉ cần hắn hơi nhúc nhích thì sẽ đụng tới cần cổ của người cầm đầu kia, dùng sức thêm chút nữa e rằng gã ta sẽ đầu lìa khỏi cổ.
"Hứ! Ngươi không phải chỉ là thái tử thôi sao? Muốn chém, muốn giết tùy ngươi.
Cho dù có chết ta cũng sẽ không nói ra!" Người áo đen cầm đầu vô cùng kiên quyết nói.
Làm sát thủ cũng có nguyên tắc của sát thủ, bọn họ tuyệt đối không thể tiết lộ tin tức của người thuê bọn họ.
"Được, nếu ngươi không muốn nói, thì đừng trách ta ra tay độc ác." Thái tử cười lạnh lùng, lập tức trên mặt không còn bất cứ biểu cảm gì.
Trường kiếm trong tay chợt vung lên, vừa định chạm vào cổ người nọ thì cánh tay của hắn đột nhiên bị người ta giữ chặt.
"Không nên giết bọn họ, bắt bọn họ lại từ từ tra hỏi có lẽ sẽ hỏi ra được gì đó." Tiết Tịnh Kỳ nhìn hắn nói.
Nếu bây giờ giết bọn họ chẳng những không hỏi được gì mà còn khiến cho hơn chục mạng người bị chôn vùi trong tay hắn, thật sự rất tàn nhẫn.
Trái tim thái tử bàng hoàng, trên cánh tay truyền tới cảm giác nhột nhạt.
Hắn chợt quay đầu nhìn lại bàn tay của Tiết Tịnh Kỳ đang nắm cánh tay mình, trong lòng bỗng dâng lên một thứ cảm giác kỳ lạ.
Hắn chờ mong đã lâu, ảo tưởng đã lâu, ước ao được chạm vào cơ thể cô bất cứ lúc nào nhưng sự thật bất đắc dĩ lại khiến hắn ngoài tầm tay với.
Bây giờ lại có cơ hội tốt như vậy, nếu cô đã bằng lòng làm một hành động như vậy với hắn thì chứng tỏ trong lòng cô có hắn, phải không?
"Được..." Thái tử không cách nào khống chế được tình cảm của mình.
Cô nói gì hắn sẽ làm cái đó.
Bất kể phía trước là núi đao biển lửa hay là thứ gì đó đáng sợ hơn hắn cũng sẵn sàng bước tiếp.
Tiết Tịnh Kỳ nhìn vẻ mặt hơi ngây ra của hắn.
Không biết là làm sao, đột nhiên lúc này cô mới kịp phản ứng lại, thì ra trong lúc vô tình cô bỗng nắm chặt tay hắn, thế là cô luýnh quýnh buông tay hắn ra.
"E hèm, trước tiên ngươi hãy dẫn bọn họ về, từ từ tra hỏi đi.
Ở mãi đây cũng không phải là kế lâu dài." Ánh mắt Tiết Tịnh Kỳ hướng về phía xa, nhìn những người đó nhưng nơi ánh mắt của cô hướng tới đều không thấy bóng dáng của những người kia đâu nữa.
"Nguy rồi, bọn họ chất mất rồi!" Tiết Tịnh Kỳ vội vã chạy về phía trước, cả kinh kêu lên.
Trước mặt cô không có một bóng người, trừ vài tiếng bước chân lộn xộn trên tuyết ra, tất cả đều là một vùng tuyết trắng mênh môn, cảnh tượng đó rơi vào trong mắt cô giống như một thế giới không có màu sắc.
Khó khăn lắm mới có được chút manh mối để tìm ra kẻ muốn hãm hại cô, bây giờ bởi vì cô bất cẩn nên đám người mặc áo đen kia đã chạy sạch, lần này thì chút manh mối kia cũng bị đã bị chặt đứt.
Cô hơi nản lòng quay đầu nhìn thái tử.
Trên mặt hắn hờ hững không có cảm xúc gì, như thể hắn chẳng quan tâm đến việc đám người mặc áo đen kia đã chạy thoát kia.
"Thái tử, ngươi đang nhìn gì vậy? Ngươi có biết những người kia đã chạy hết rồi không?" Tiết Tịnh Kỳ hơi bất đắc dĩ nhìn thái tử đang ngây người.
Lúc này hắn mới hoàn hồn.
Trên mặt đất phủ đầy tuyết trắng, phía trước không có một bóng người, chỉ có tuyết trắng rơi lả tả trên đất, che dấu hoàn toàn những dấu chân lộn xộn rõ ràng kia.
Thái tử nhìn những dấu chân kia ngược lại tâm trạng rất bình tĩnh.
Cho dù bọn họ có chạy trốn hết thì sao? Chỉ cần Tiết Tịnh Kỳ vẫn còn ở trước mặt hắn là được rồi.
"Những người kia đã chạy thì cứ cho bọn chúng chạy đi.
Chỉ cần ngươi bình an là được." Thái tử thở phào nhẹ nhõm, hai tay muốn nắm vai Tiết Tịnh Kỳ lại thấy cô sa sầm mặt, nhanh chóng lách mình tránh sang một bên.
"Nếu đã vậy thì ta xin đa tạ thái tử.
Ta còn có chuyện, xin phép cáo từ." Tiết Tịnh Kỳ gật đầu với hắn, vẻ mặt hờ hững xoay người muốn rời đi.
Thái tử nhìn Tiết Tịnh Kỳ dứt khoát xoay người rời đi, bóng lưng gầy gò đối diện với tầm mắt của hắn, không hiểu sao trong lòng hắn lại cảm thấy xót xa.
Hắn nhìn cô đi qua trước mắt, hết lần này tới lần khác nhìn cô biến mất trong tầm mắt của hắn.
Hắn không muốn mỗi lần gặp cô đều phải nếm trải cảm giác đáng sợ kia nữa.
Lần này, hắn tình cờ thấy xe ngựa của phủ Minh Vương trên phố, không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại đi theo.
Hắn chắc chắn người ngồi trong xe ngựa là Tiết Tịnh Kỳ.
Sau khi hắn đi theo một hồi mới nhìn thấy Thích Mặc Thanh bước từ trên xe ngựa xuống.
Hắn biết rõ Tiết Tịnh Kỳ đang ở bên trong nhưng lại không có can đảm bước lên, cho đến khi những người kia xuất hiện hắn mới có cơ hội đến gần cô.
Nhưng mà hắn còn chưa được nói với cô hai câu thì cô đã muốn rời đi.
"Tịnh Kỳ, ngươi đợi ta một lát đã, ta có chuyện muốn nói với ngươi." Hắn vẫn không nhịn được đuổi theo, ánh mắt dịu dàng lộ ra ước muốn được nói chuyện với cô.
Một chân của Tiết Tịnh Kỳ đã đặt lên ghế đẩu.
Khi nghe được lời này cô hơi ngạc nhiên quay đầu, nhíu đôi mày liễu xinh đẹp lại, không vui hỏi: "Ngươi có chuyện gì sao?"
Cho dù giọng điệu của cô nghe chẳng khách khí chút nào nhưng thái tử vẫn vui vẻ.
"Ta, ta chỉ là muốn nói, bây giờ cũng sắp trưa rồi, sao chúng ta không cùng nhau đi ăn một bữa cơm nhỉ? Gần đây ở kinh thành có một tửu lâu mới mở, hương vị cũng không tồi." Thái tử mím môi, nói ra câu này.
Tiết Tịnh Kỳ không hề suy nghĩ đã từ chối: "Không cần đâu, ta còn phải hồi phủ, không bằng thái tử đi một mình đi."
Tuy hắn đã đoán được cô sẽ từ chối nhưng trong lòng thái tử vẫn khó chịu không vui.
Khó khăn lắm mới nói chuyện được với cô, thế mà cô lại chẳng cho hắn bất cứ cơ hội nào.
Cũng có lẽ Thích Mặc Thanh bảo vệ cô quá kỹ, không để cô ra ngoài, cho nên cô mới viện cớ muốn về phủ chăng?
Thái tử gượng cười, gật đầu, trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ chua xót.
Đối với cô, hắn chẳng biết phải làm gì.
"Được, đã như vậy ta cũng không ép ngươi, ngươi về phủ đi." Thái tử trầm giọng nói, mày kiếm khẽ nhíu lại, trong lòng tràn đầy bất đắc dĩ.
Giọng nói của hắn hòa trong gió tuyết nghe có vẻ không rõ ràng nhưng Tiết Tịnh Kỳ cũng không định nghe rõ.
Cô đạp lên ghế đẩu đặt trên đất nhanh chóng bước lên xe ngựa.
Quản gia thấy Tiết Tịnh Kỳ đã ngồi lên xe ngựa, vội vàng lấy ghế đẩu trên nền tuyết lên và và kéo rèm xe lại, sau đó vung roi quất mạnh một cái, điều khiển xe ngựa chạy thẳng về phía trước.
Thái tử đứng yên nhìn xe ngựa biến mất ở khúc quanh phía trước, trên mặt hờ hững, mặc cho tuyết rơi lả tả đọng trên mặt và lông mi.
Một lúc lâu hắn mới hơi động đậy, khẽ thở một hơi sau đó xoay người đi về phía ngược lại.
Đi ngang qua một cửa tiệm trên con phố dài, hắn không khỏi liếc nhìn đám đông bên trong.
Bây giờ đang là mùa đông đáng lẽ ra bên trong cửa tiệm sẽ không có nhiều người mới đúng.
Những tại sao trong cửa tiệm này lại có nhiều người như vậy?
"Nghe nói Cẩm Sắt cô nương ở bên trong, bây giờ vẫn còn ở trong đó chứ? Không bằng chúng ta cũng vào xem một chút đi.
Ngày thường Cẩm Sắt cô nương cũng không bước chân ra khỏi cửa, nếu muốn gặp được nàng ta quả thực khó hơn lên trời." Nam tử bên cạnh kích động nói, trên mặt lộ ra vẻ mặt bỉ ổi.
"Vậy chúng ta còn chờ gì nữa? Mau vào đi, cơ hội này không dễ có đâu." Nam tử còn lại nhếch miệng cười, lại xoa xoa tay nói: "Các ngươi nói xem Cẩm Sắt cô nương có xinh đẹp giống như trong lời đồn không?"
Nam tử kia lại nói: "Haiz, có giống hay không chúng ta vào xem là biết ngay thôi.
Đi thôi, đi thôi, nếu không lát nữa chúng ta sẽ không thấy được đâu."
Hai người nói xong thì vô cùng phấn khích vọt vào trong.
Hai kẻ này đều là bọn háo sắc, xuất thân cũng chẳng ra gì nhưng lại cực kỳ thích các cô nương trẻ tuổi xinh đẹp.
Bọn họ chưa từng thấy dung mạo của Cẩm Sắt cô nương lại muốn thừa cơ hội chứng kiến phong thái của người ta.
Trước cửa tiệm đông nghẹt người, bất kể là nam hay nữ cũng đều đứng ở cửa đợi cơ hội có thể nhìn thấy Cẩm Sắc cô nương.
Thái tử lắc đầu cố gắng nhớ đến dáng vẻ của Cẩm Sắt nhưng làm thế nào cũng không nhớ ra.
Trong đầu hắn chỉ hiện lên dáng vẻ Tiết Tịnh Kỳ từ chối hắn lúc nãy, có lẽ do hắn quan tâm cô quá mức rồi.
"Cút ngay, đừng đụng đến ta!" Trong chớp mắt, một tiếng quát lớn truyền tới tai hắn, giọng nói này cực kỳ quen tai, đó chính là tiếng nói của Cẩm Sắt.
Thái tử chuẩn bị rời đi bỗng dừng lại, cơ thể không khỏi lui về sau hai bước, rất nhanh liền biết bên trong xảy ra chuyện gì.
Cẩm Sắt là át chủ bài của Ủng Hương Lâu, chuyện này cả kinh đô đều biết.
Nếu ra ngoài không có người che chở thì khó có thể không bị ức hiếp.
Một mỹ nhân tuyệt đẹp như vậy nếu ở trước mặt hắn, cho dù là hắn cũng phải động lòng.
"Cút gì chứ? Hôm nay tiểu gia ta muốn ngươi chắc rồi.
Chỉ là một nữ tử lầu xanh còn cao giá với ai? Nếu không ngoan ngoãn nghe lời thì tiểu gia ta sẽ lột sạch quần áo của ngươi trước mặt mọi người, để mọi ở trong kinh thành được chứng kiến cô nương Cẩm Sắt nổi tiếng nhất kinh thành hút hồn như thể nào!" Gã ta nói vừa nói xong, thì cất giọng cười to, tiếng cười chói tai cứ văng vẳng bên tai thái tử, khiến lỗ tai hắn khó chịu như bị mấy mũi kim nhọn đâm vào.
Cẩm Sắt như một con chim yếu ớt bị người đó bắt vào lòng, dù có run rẩy kêu gào cũng chẳng ích gì.
"Thả ta ra, bằng không ngươi sẽ hối hận, chắc chắn sẽ hối hận!" Cẩm Sắt tuyệt vọng giãy dụa lần cuối.
Mà gã đàn ông kia mạnh đến mức đã nâng cô lên cao, khuôn mặt mập mạp nhìn bộ dạng tức giận của Cẩm Sắt, trong lòng thở dài vô hạn.
Mỹ nữ đúng là mỹ nữ, cho dù lúc tức giận cũng quyến rũ mê người như vậy.
"Mỹ nhân, đừng nóng giận, tiểu gia ta sẽ nhẹ nhàng với nàng!" Gã đàn ông lực lưỡng kia định hôn lên mặt Cẩm Sắt nhưng chưa kịp chạm vào mặt nàng ta thì khuôn mặt mập mạp kia đã bị tát mạnh một cái, cảm giác choáng váng khiến gã ta rất khó chịu.
"Thả ta xuống!" Cẩm Sắt giận dữ nói.
"Đồ đàn bà thối tha, muốn chết phải không?" Gã đàn ông lực lượng kia đột ngột ném mạnh nàng ta vào bức tường đối diện nhưng ngay lúc nàng ta sắp tiếp đất thì một bóng người cao lớn đột nhiên lao tới sau lưng, ôm nàng ta vào lòng.
Đám người chung quanh nhất thời tản ra, không chỉ là bởi vì sắp xảy ra đánh nhau mà càng là vì "người đến không có ý tốt".
Sắc mặt thái tử lạnh như mùa đông, hai mắt sắc bén nhìn gã đàn ông lực lưỡng kia, bước từng bước đi tới trước mặt gã ta.
"Vừa rồi, ngươi đã chạm vào nàng bằng cả hai tay phải không?" Thái tử giống như sứ giả từ địa ngục, lạnh lùng hỏi gã đàn ông lực lưỡng kia.