Trong mật đạo tối tăm lại xuất hiện tiếng bước chân ngoài ý muốn, quả làm làm cho người ta cảm thấy kinh dị vô cùng.
Đi dược nửa đường, Thích Mặc Thanh tuyệt không buông tha cơ hội đi tới đích, nhưng cũng sẽ không để Tiết Tịnh Kỳ một mình trở về.
Cho nên dù không tình nguyện, thì cũng chỉ có thể như vậy.
"Sao không xuất hiện sớm một chút? Không biết nơi này nguy hiểm lắm à?" Ánh mắt lạnh băng của Thích Mặc Thanh còn mang theo tia tức giận, giọng điệu, thái độ cũng không tốt lắm, nhưng cánh tay ôm lấy người Tiết Tịnh Kỳ vẫn không buông ra.
Tiết Tịnh Kỳ biết chàng đồng ý cho cô tiếp tục đi cùng tới đích, nên trong mắt tràn đầy ý cười: "Ta cũng định xuất hiện sớm một chút, nhưng mà thấy hai người vội vàng tìm cơ quan cho nên không ra quấy rầy hai người.
Sau đang định xuất hiện thì hai người lại nhảy vào mật đạo, cho nên ta nhảy theo phía sau."
Dường như đã sớm đoán được hành động của cô, Thích Mặc Thanh không nói lại câu gì, tiếp tục ôm cô đi về phía trước.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, chàng cũng biết Tiết Tịnh Kỳ mà muốn làm gì thì sẽ phải làm bằng được.
Cho dù chàng nói thế nào, cô cũng sẽ không thay đổi chủ ý của mình.
Điểm này rất giống chàng.
Vì thế, người mà bọn họ đã nhận định thì sẽ không thay đổi.
Nghĩ đến điều này, tâm tình của Thích Mặc Thanh dần dần tốt lên.
Chàng nhếch miệng lộ ra một nụ cười mỉm, có hơi liếc mắt nhìn nữ nhân bên cạnh mình, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác thỏa mãn và thành tựu.
"Mật đạo này rất dài, rốt cuộc là thông tới đâu?" Ánh mắt của Tiết Tịnh Kỳ nghi hoặc thăm dò.
Đường trước mặt càng ngày càng tối, càng ngày càng sâu, âm thanh nước rơi cũng trở nên nặng nề, sự ẩm ướt dưới lòng bàn chân càng ngày càng rõ làm cho tim của Tiết Tịnh Kỳ không ngừng đập mạnh.
"Sợ thì ôm chặt ta.
Nơi này rất an toàn, không biết thông ra đâu, nhưng theo tiếng nước dưới chân thì hẳn là hướng ra sông." Thích Mặc Thanh nói, theo kinh nghiệm của anh thì tuyệt đối sẽ không sai.
Nhưng mà không biết vì sao những người kia lại biết mật đạo này, hoặc có thể nói nơi này là do bọn họ đào ra.
Nếu vậy thì mục đích của bọn họ vô cùng rõ ràng.
"Bờ sông? Vậy chẳng phải chúng ta đi vào trong sông rồi?"
Nói vậy chứ trong lòng cô không có chút sợ hãi nào.
Có lẽ là vì Thích Mặc Thanh ở bên cạnh cô.
"Có thể đúng mà cũng có thể không.
Bên cạnh là sông, có lẽ mật đạo chỉ đào đến cạnh sông thôi." Thích Mặc Thanh thản nhiên nói.
Chuyện này nhất định không đơn giản như trong tưởng tượng của chàng.
Mật đạo này chứng mình điều gì, trước mắt chàng không có một chút manh mối nào cả.
Nhưng cũng biết được cái người mà Ôn vương giết kia chưa chết, mà dùng mật đạo này để bỏ trốn.
Bởi vậy chàng có thể khẳng định, mật đạo này dùng để thoát thân.
Đi một hồi, một tia sáng từ đầu kia của mật đạo chiếu tới, lộ ra hết sức rực rỡ, tựa như thần thánh không thể xâm phạm.
"Chúng ta tới rồi." Thích Mặc Thanh dứt lời, người đã dẫn đầu đi tới dò xét tường xanh phía trên, gạch đá cứng rắn khảm trên đương nhiên dùng tay không thể đả động được.
"Vẫn là cơ quan, lối vào và ra đều có cơ quan." Thích Mặc Thanh nói.
Lại châm lên một cây đốt lửa, ánh lửa chập chờn kết hợp với ánh sáng hắt lên cơ thể mỗi người.
Bọn họ bắt đầu lần sờ trên tường.
Bình thường cơ quan đều ở chỗ này, nếu không cũng không có khả năng bài trí ở địa phương khác.
Cuối cùng tay của chàng chạm tới một chỗ lỗi ra, rồi chậm rãi xoay tròn.
"Mở rồi." Tiết Tịnh Kỳ nhìn gạch đá trên đỉnh đầu chậm rãi dời ra, không khỏi cảm thán năng lực tạo vật của người cổ đại, ở thời điểm này đã có thể chế tạo được cơ quan kiểu vậy.
"Tiết Kỳ, nàng đi lên trước đi." Thích Mặc Thanh thả lỏng tay, kiên định nói với Tiết Tịnh Kỳ.
Hai tay của chàng dùng lực, cả người Tiết Tịnh Kỳ liền bị chàng vung lên giữa không trung.
Tay cô vội vàng nắm lấy vách đá bên cạnh, bên dưới có lực đẩy của chàng nên cô thuận lợi trèo lên mặt đất.
Không gian rộng lớn phía trên không khỏi để cô phải giật mình, theo như dự đoán của Thích Mặc Thanh, nơi này chính là bờ sông, đồng thời mật đạo này chính là dưới cây dương liễu đã héo khô bên cạnh sông.
Chung quanh là một mảnh trời tuyết rộng lớn, ai mà nghĩ được chỗ này lại còn có mật đạo.
Tiết Tịnh Kỳ nhìn chung quanh một chút, đang định vươn tay xuống kéo người thì Thích Mặc Thanh và Giả Sơn đã một trước một sau phi thân mà vọt lên mặt đất.
"Quả nhiên nơi này một đầu thông ra nước Thành Châu.
Bây giờ vị trí của chúng ta đã ở giao lộ ngoài thành, một đầu hướng đông là con đường tới nước Thành Châu, mấy đường khác thì thông tới các thành khác của nước Thích Diệp.
Xem ra những người mà ngày đó bị Ôn vương giết đã chạy mất." Thích Mặc Thanh càng nói, thanh âm càng lạnh đi một phần.
Bố cục tinh vi như vậy, kế hoạch chạy trốn như vậy, ngoài trừ Ôn vương thì Thích Mặc Thanh thật sự không thể nghĩ ra còn ai có bản lĩnh nghĩ ra được nữa.
"Những người Ôn vương giết đều là người của nước Thành Châu, vì sao lại để bọn chúng chạy thoát từ mật đạo? Chẳng lẽ...!Ôn vương là nội ứng của bọn chúng, cố ý để bọn chúng chạy trốn?" Vẻ nghi ngờ trên mặt Tiết Tịnh Kỳ càng sâu, cô làm sao cũng không ngờ được Ôn vương sẽ làm ra loại chuyện này.
Thích Mặc Thanh hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mật đạo kia.
Cánh cửa chậm rãi đóng lại, ngoài trừ tuyết trắng không có chồng chất rơi lên thì nhưng cái khác đều bình thường.
"Chuyện đã tỏ, chính chúng ta cũng nhìn thấy.
Tịnh Kỳ, về thôi, Lãnh Tước hẳn là đã giải được những loại độc kia rồi." Thích Mặc Thanh thu hồi ánh mắt, vươn tay ôm Tiết Tịnh Kỳ, dùng áo lông chồn bao bọc cả người cô vào trong lòng, ôm cô từng bước đi theo hướng về phủ.
Bên ngoài là một trời mưa tuyết, trong phủ lại ấm ấp vô cùng.
Vừa tiến vào sảnh, lập tức có nha hoàn tiến tới dâng trà.
Thích Mặc Thanh cởi áo choàng, không đợi nha hoàn dâng trà xong, chàng đã thản nhiên nói: "Ra ngoài."
Tay dâng trà của nha hoàn kia run lên, vội vàng đặt chén trà xuống rồi lui ra ngoài.
Bầu không khí bên trong có chút ngột ngạt, bếp lò ở giữa phủ vẫn đang hồng, từng tầng lớp sương mù và khí nóng
không ngừng bốc lên, nhưng trong lòng bọn họ lại lạnh lẽo vô cùng.
"Giả Sơn, ngươi đi gọi Lãnh Tước đến." Cuối cùng Thích Mặc Thanh mở miệng nói ra.
Những chuyện ban sáng không ngừng xác nhận lại phỏng đoán của chàng.
Chuyện này nhất định không được chậm trễ, nếu không chắc chắn sẽ làm chàng thất bại lớn một lần.
"Nhiều ngày như vậy, cuối cùng chúng ta vẫn mất cảnh giác.
Tâm tư của bên Thái tử không tốt đẹp gì, tuyết đối không dễ dàng để chúng ta bắt được thóp của bọn họ." Đôi mắt của Tiết Tịnh Kỳ lạnh như sương.
"Sáng sớm hôm nay lúc ta tiến cung, Thái tử đã ở trong Ngự thư phòng gặp mặt phụ hoàng.
Mặc dù không biết hắn và phụ hoàng nói gì nhưng mục đích của hắn quá rõ ràng." Thích Mặc Thanh buồn rầu nói, cả người ngồi trên ghế toát ra vẻ uy nghiêm, hoàn toàn không có loại lười biếng khi nhìn Tiết Tịnh Kỳ giống ngày thường.
"Xem ra lần này Thái tử muốn ôm trọn của hời, tranh đoạt quyền vị trước mặt phụ hoàng.
Chúng ta ngàn vạn lần không thể khinh thường." Tiết Tịnh Kỳ vươn tay nắm chặt tay chàng, gật đầu với chàng.
"Đương nhiên sẽ không." Thích Mặc Thanh nở nụ cười yên tâm với cô.
Hai người mới nói được một nửa, cửa liền bị đẩy ra.
Giả Sơn cùng một trận gió tuyết chen vào, hắn vội vàng chạy tới bên người Thích Mặc Thanh bẩm báo.
"Vương gia, thuộc hạ vừa mới xuất phủ đã trông thấy Lãnh lâu chủ đang tiến tới phủ chúng ta rồi.
Bây giờ hắn đang ở thư phòng."
"Được, bây giờ ta sẽ qua." Vẻ mặt Thích Mặc Thanh lạnh lùng gật đầu, nhanh chóng đứng dậy đi tới thư phòng.
Xuyên qua chín hành lang trong phủ, đạp trên chút tuyết đọng, hai người nhanh chóng đi tới thư phòng.
Lãnh Tước đã ngồi bên trong uống được mấy chén trà nóng, bên tai trái của hắn có đặt một hộ nhỏ được bao bằng gấm, còn cả một chồng giấy tuyên thành.
"Để ngươi chờ lâu rồi, chuyện thế nào?" Thích Mặc Thanh ngẩng đầu cất bước đi vào, y phục màu xanh đậm kết hợp với tơ vàng lộ ra ánh sáng rực rỡ, mặt mày sáng sủa, tinh thần phấn chấn.
"Vương gia, mấy ngày nay ta không ngừng đọc sách thuốc của người xưa, sau khi so sánh với khối thịt nhiễm bệnh kia, nhìn vi trùng trong này, lại thêm một số kiến thức mà Vương phi cung cấp, cuối cùng đã phát hiện biến hóa bên trên." Lãnh Tước hớn hở lấy ra hộp gấm trên bàn cho mọi người xem.
"Kết quả thế nào?" Thích Mặc Thanh ngồi ngay ngắn, hai mắt có chút sắc bén mà nhìn bên trong hộp gấm.
"Vương gia, mời nhìn." Lãnh Tước cầm hộp gấm trong tay, mở khóa.
Lúc mở hộp gấm ra, tâm trạng lơ lửng của mọi người cuối cùng cũng được hạ xuống.
Bên ngoài vẫn là màu vàng lấp lóe của hộp gầm, dường như là mở ra một cái bảo tàng, bỏ đi ánh vàng bên ngoài, bên trong chính là ánh sáng rực rỡ của bảo vật quý bên trong.
Như mọi người đã thấy, miếng thịt thối mà lần trước Lãnh Tước mang về bây giờ đã mất đi hình dạng buồn nôn và mùi hôi thối, biến trở lại thành trạng thái bình thường.
"Miếng thịt này là miếng thịt được cắt từ trên người của Đổng Thái thú.
Sau khi trúng dịch bệnh, miếng thịt trở nên hư thối không chịu nổi.
Nhưng mà tôi đã nghiên cứu được ra loại thuốc khắc chế được nó, đồng thời có thể bài trừ toàn bộ độc tính của nó." Lãnh Tước lấy ra miếng thịt giống như hiến vật quý để trên bàn, giải thích tường tận quá trình của hắn.
Miếng thịt kia quả thật trở nên sạch sẽ, cứ như chưa từng hư thối bao giờ, ngoại trừ một vết tích nhàn nhạt phía trên.
"Lãnh Tước, trong hộp gấm chứa mấy viên thuốc kia là thuốc gì?" Thích Mặc Thanh lộ vẻ mừng rỡ trên mặt, có điều chàng vẫn còn nghi ngờ cái này.
Lãnh Tước lại lấy từ trong người ra một mảnh vải đen, bên trong đựng chính là những viên thuốc kia.
"Những thứ này không phải độc cũng không phải giải dược, nó vốn không có liên quan tới dịch bệnh lần này.
Có lẽ những người kia dùng để đánh lạc hướng." Lãnh Tước cau mày nói.
Mặc dù hắn không có năng lực nhìn thấu tâm tư của người khác như Thích Mặc Thanh, nhưng chuyện đơn giản như này hắn vẫn có thể phân biệt một hai.
"Xem ra những người kia thật sự có chuẩn bị mà tới.
Chúng ta phải phân phát thuốc giải trong thành trước khi Thái tử lấy được.
Sáng ngày mai ngươi liệt kê dược liệu cần thiết ra, ngày kia chúng ta sẽ phát thuốc trên đường cái, trước tiên phải mua chuộc lòng người." Thích Mặc Thanh nắm chắc mười phần, nhìn viên thuốc đang đặt trước mắt, trong lòng không ngừng tính toán.
Lãnh Tước gật đầu, sau khi đồng ý thì lập tức trở về phủ.