Hoàng Phi Nhất Tiếu Khuynh Thành

Chương 164: Tảng Đá Rơi Xuống






"Ngươi cũng biết cả ngày ta đều bận rộn, là công tử như thế nào mà nhất định cần ta phải đi? Ngọc Thanh, Đan Hồng, các này đi không được sao?" Cẩm Sắt có chút mất kiên nhẫn, mấy nha hoàn sau lưng đều cúi đầu không nói gì.

Ở lầu này, người có thể làm cho Ma Ma phải nể mặt giống như Cẩm Sắt không nhiều.

Chẳng qua bây giờ Cẩm Sắt là người của Thái tử, cho nên Ma Ma không dám bắt nàng ta phải làm thế này hay thế kia.

Nhưng mà Thái Tử vẫn chưa chuộc thân cho nàng ta, cho nên có khách thì vẫn phải tiếp, chỉ là số lần sẽ giảm đi một chút thôi.

"Khách chỉ đích danh ngươi, Cẩm Sắt tốt của ta, ngươi mau xuống đi! Vị khách kia cũng hào phóng, cầm tiền, lại rót vài chén rượu, thấy say thì lui, không cần phải hầu hạ, được không?" Ma Ma khó chịu day day trán, cảm thấy mệt mỏi.

Cẩm Sắt ngước mắt lên, Ma Ma lại kéo tay nàng, bi thương nói: "Cẩm Sắt ngoan, ta van người, đi một lần thôi!"
Hoa khôi trong cái lầu này có thể được Ma Ma cầu xin như vậy không nhiều.

Nếu không nhờ vào việc nàng ta được Thái Tử thích thì bà sao có thể không cần sĩ diện đến vậy?
Sắc mặt Cẩm Sắt vẫn như cũ không đổi, đôi mắt ngấn nước quyến rũ vẫn long lanh, hai bàn tay thanh mảnh không ngừng vuốt ve túi sưởi trong lòng, áo choàng gấm rủ xuống càng mang cảm giác hai tay nàng ta nhỏ yếu mảnh mai.

"Vị công tử kia có lai lịch thế nào? Đáng cho bà vì ngài ta mà cầu xin vậy?" Trong lời nói của Cẩm Sắt có chút khinh thường.

Ma Ma là người chuyên quản vấn đề tiếp khách của các cô nương, nếu có cô nương nào không nguyện ý tiếp khách, hoặc là bị người nhà bán tới nơi này lại muốn chạy trốn thì đều đến tay Ma Ma giải quyết.

Biện pháp quản giáo cũng nhiều loại, hoặc đánh hoặc mắng, nhưng những cô nương địa vị giống như Cẩm Sắt thì thường sẽ không bị phạt.

Cho nên, quyền lực của Ma Ma trong lâu rất lớn, ai nhìn thấy bà cũng phải cúi đầu khom lưng, nịnh bợ được thì liền nịnh bợ.

Chỉ có Cẩm Sắt không giống với người khác, chỉ có nàng ta mới làm cho Ma Ma phải ăn nói khép nép cầu tình như thế.


"Vị công tử kia cũng không có địa vị gì, chính là cái vị mà lúc nãy chúng ta gặp ở cửa đấy, bạc trong hầu bao của hắn rất nặng.

Chỉ cần hắn thấy được ngươi thôi là số ngân lượng đó sẽ thuộc về ta, đến lúc đó sẽ chia cho ngươi một chút." Ma Ma nhướn mày nhìn nàng.

Cẩm Sắt cười nhạo một tiếng chói tai, nàng ta chắp tay ra sau lưng, híp mắt lại tiến về phía Ma Ma: "Bà thật sự muốn tiền đến điên rồi."
Dứt lời liền quay người rời đi.

Ma Ma sau lưng trố mắt một hồi rồi vội vàng lắc mông đuổi theo.

Vừa đuổi vừa hô: "Cẩm Sắt, có phải ngươi đồng ý rồi không?"
Thuốc của Đổng Hoán ngày phải đổi một lần, miệng vết thương của hắn cũng không có dấu hiệu nhiễm trùng, cũng nhanh chóng nhận thuốc, bởi vậy Tiết Tịnh Kỳ cũng bớt lo lắng hơn.

Thay thuốc xong, Đổng Nhã giúp Tiết Tịnh Kỳ thắt một chiếc nơ bướm xinh đẹp trên tay của Đổng Hoán.

"Vương Phi, có muốn đổi phòng khác không? Gian phòng này có vẻ không được sạch sẽ cho lắm." Đổng Nhã ngồi thẳng lên rồi hỏi.

Lúc trước nàng nhớ kỹ Tiết Tịnh Kỳ từng nói vì để tránh vết thương bị nhiễm trùng, nàng vô cùng cẩn thận quét dọn từng ly từng tí gian phòng này, thế nhưng ở được mấy ngày rồi vẫn không yên tâm.

Tiết Tịnh Kỳ nhìn chung quanh, thật ra cũng không quá bẩn, chỉ là càng bận tâm thì trong mắt lại càng không dung được một hạt cát cho nên cô gật đầu đồng ý.

"Nhục Nghê, cho người đi quét dọn một gian phòng..." Tiết Tịnh Kỳ chưa kịp nói xong thì bị Đổng Nhã nhanh chóng ngắt lời.

"Vương Phi, không cần không cần, để ta quét dọn cho!" Đổng Nhã cười ha hả xắn hai ống tay áo lên, dứt khoát đi ra cửa.

"Đổng Nhã rất quan tâm ngươi đấy! Những ngày này, ngươi bị bệnh, nàng ta vẫn luôn âm thầm chú ý tới chế độ ăn uống và sinh hoạt của ngươi.

Ngay cả việc mỗi lần ngươi đổi phòng, đều là nàng ta tự tay quét dọn, nàng ta sợ người khác làm không sạch." Tiết Tịnh Kỳ dù bận vẫn ung dung nhìn Đổng Hoán đang dựa người vào giường kia.

Đổng Hoán dùng sức gật đầu: "Vương Phi, ta biết."
Tiết Tinh Kỳ gật đầu, cầm theo rương thuốc ra cửa.

Tuyết bên ngoài lớn dần, đọng lại dày đặc, chồng chất khắp nơi, âm thanh khi giẫm lên vô cùng rõ ràng.

Mới đến cửa phòng chỉ nghe thấy có tiếng nói chuyện của hai người bên trong, lúc trầm lúc bổng, lúc được lúc mất.

Sau khi cô đẩy cửa đi vào, sắc mặt của hai người đó đều không tốt lắm, nhất là Thích Mặc Thanh.

Gương mặt chàng hiện lên vẻ sâu không lường được, ngón tay thon dài đặt bên môi như đang suy nghĩ điều gì.

"Sao vậy? Sắc mặt khó coi thế?" Tiết Tịnh Kỳ kinh ngạc hỏi rồi chậm rãi ngồi xuống, hai mắt đầy nghi hoặc không ngừng đảo qua đảo lại hai người trước mặt.

Khuôn mặt của Lãnh Tước lộ vẻ lo lắng.

"Vương Phi, hôm qua, sau khi đem những miếng thịt thối kia về quan sát, ta phát hiện loại độc này không phải bệnh dịch hạch." Hắn ngừng một chút, sắc mặt càng trầm xuống: "Đây là một loại độc vô cùng hiếm thấy.

Rốt cuộc là độc gì, trước mắt ta vẫn chưa tra ra được."
Trong lòng Tiết Tịnh Kỳ vừa được buông lỏng giờ lại thấp thỏm lên, cô nhíu chặt mày: "Vậy bệnh độc này cũng có khả năng truyền nhiễm sao?"
Không khí trong phòng vô cùng ấm áp, nhưng lòng người lại lãnh lẽo vô cùng.

Bọn họ không cách nào tưởng tượng được bệnh dịch mười năm trước mà lại tái phát thì sẽ như thế nào, liệu cả kinh thành này sẽ biến thành tàn tích của bệnh dịch không?

Lãnh Tước nói: "Nếu đã không phải dịch hạch thì tình hình sẽ tốt hơn nhiều.

Từ tình trạng bệnh tình của Đổng Hoán thì độc này có thể sẽ truyền nhiễm.

Chỉ cần máu của hai người tiếp xúc thì sẽ bị lây truyền."
Cũng giống như HIV-AIDS ở hiện đại, có điều tính truyền nhiễm của con virus này chỉ là từ đường máu, còn HIV-AIDS thì lại có mấy cách khác nhau.

"Những người kia sẽ không phải cố ý truyền độc cho Đổng Hoán đấy chứ? Chẳng lẽ là âm mưu có chủ đích?" Tiết Tịnh Kỳ nghĩ lại chuyện hôm đó, xem ra là có người cố ý dẫn dụ bọn họ.

Sắc mặt Thích Mặc Thanh nặng nề, chàng gật đầu nói: "Ta đã phái người đi điều tra, những kẻ đó đều không phải là người của nước Thích Diệp, mà từ nước láng giềng tới.

Trên người họ mang theo bệnh dịch, nếu như không phải bị nước láng giềng trục xuất thì hẳn là cố ý tới nước ta lây dịch.

Mà đối tượng cũng không phải chỉ nhằm vào Đổng Hoán, bọn họ chỉ muốn tìm một người làm thí nghiệm, còn Đổng Hoán thì vừa hay xuất hiện trong tầm mắt."
Nếu là vậy thì chuyện kia không chỉ liên quan đến vấn đề kẻ địch chém giết bình thường, mà là vấn đề quân sự giữa hai quốc gia.

Tiết Tịnh Kỳ nhíu mày, vặn khăn tay, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn Thích Mặc Thanh: "Vậy phải làm sao bây giờ?"
Nếu chuyện này mà truyền đến tai dân chúng thì nhất định sẽ làm cho lòng người khủng hoảng, đến lúc đó kinh thành đại loạn, thế cục bất ổn, rất dễ tạo nên xã hội xao động bất an, hậu quả khó mà lường được.

"Chuyện này không phải việc nhỏ, ta sẽ tranh thủ thời gian báo lại cho phụ hoàng biết để người phong tỏa toàn thành, bắt mấy kẻ ngoại lai kia lại.

Các người ở trong phủ nghiên cứu giải dược, nhất định phải tìm ra trước khi bọn chúng ra tay." Hai mắt của Thích Mặc Thanh sắc bén nhìn chằm chằm tuyết trắng ngoài cửa sổ kia, hai tay nắm chặt thành quyền.

Sau khi biết được tầm quan trọng của sự tình, Thích Mặc Thanh lập tức xuất phát tới hoàng cung.

Trước khi đi còn cố ý dặn dò Tiết Tịnh Kỳ không được quá mạo hiểm, nếu như cần ra tay thì nhất định phải mang Lãnh Tước theo.

Có Lãnh Tước ở cạnh cô, Thích Mặc Thanh mới có thể yên lòng.

Thích Mặc Thanh bất đắc dĩ nhìn chàng: "Biết rồi biết rồi, ngươi nhanh đi đi, việc này không thể kéo dài được nữa đâu."
Bên ngoài tuyết rơi rất lớn, Tiết Tịnh Kỳ cầm một chiếc ô giấy màu hạnh đứng ở cổng phủ Minh Vương nhìn chàng lên xe ngựa.

Khung cảnh cứ như trong tranh vẽ, làm cho Thích Mặc Thanh nhìn đến ngây người.

Chàng vươn tay vuốt tóc nàng, phát hiện càng ngày nàng càng bướng bỉnh.

"Vi phu đi rồi, chắc là chạng vạng tối sẽ về dùng bữa với nàng, không cho phép ăn trước, nhất định phải chờ ta." Thích Mặc Thanh dặn dò xong câu cuối thì xoay người lên xe ngựa.

Tiết Tịnh Kỳ bất mãn nhìn chàng, sửa sang lại mái tóc mới bị chàng sờ loạn, không khỏi nhớ tới chạng vạng tối mấy ngày trước, cô thừa dịp chàng đi vào triều mà vụng trộm ăn bữa tối trước, chờ tới khi chàng về thì liền ngồi cạnh nhìn chàng dùng cơm.

Không biết nha hoàn nào làm lộ, nói ra tất cả những thứ cô đã sử dụng cho Thích Mặc Thanh biết.

Hại bụng cô cứ nhộn nhạo mấy thứ nãy ăn no, mấy miếng đậu phụ rán, sườn xào chua ngọt, đậu phụ tẩm dầu mè.

"Thật dông dài!" Tiết Tịnh Kỳ bĩu môi nhìn xe ngựa, lúc định quay người đi về thì tấm vải nhỏ trên xe ngựa đột nhiên bị người ta vén lên, gương mặt góc cạnh lạnh lùng như băng của Thích Mặc Thanh xuất hiện trước mặt cô.

"Ta đã dặn dò Nhục Nghê, điểm tâm có thể dùng một chút đậu phụ rán, nhưng không được ăn quá ba miếng." Thích Mặc Thanh lạnh lùng buông lời rồi thả màn long xuống.

Xe ngựa chậm rãi đi trên đường dẫn tới Hoàng cung.


Tiết Tịnh Kỳ có chút bất đắc dĩ mà vỗ trán.

Cái đồ mặt lạnh hà khắc Thích Mặc Thanh kia lúc nói với cô "Điểm tâm có thể dùng một chút đậu phụ rán" vừa đáng sợ, vừa không hợp tác cỡ nào.

Không lâu sau, Nhục Nghê cầm theo rương thuốc của cô chạy từ cổng ra, nàng ta mặc một chiếc áo khoác dày, trong ngày đông có vẻ hơi tròn trịa.

"Vương Phi, chúng ta có thể xuất phát được rồi." Nhục Nghê giơ rương thuốc trong tay lên, lại bảo quản gia lấy một chiếc xe ngựa đến.

"Đồ mang đủ chưa? Không thiếu thứ gì chứ?" Tiết Tịnh Kỳ nhíu mày hỏi.

"Tất cả đều chuẩn bị đủ theo lời người nói rồi." Nhục Nghê gật đầu vẻ chắc nịch, rương thuốc trong tay đúng là có hơi nặng.

Quản gia nhanh chóng điều khiển một chiếc xe ngựa từ cửa sau tới, bánh xe sắt lăn trong tuyết vang lên tiếng "lanh canh".

Trong xe ấm áp, hai người thấy liu diu buồn ngủ.

Nhục Nghê vén miếng vải ở cửa nhỏ ra nhìn đường đi bên ngoài một chút, gần như chẳng có người đi đường nào, chỉ có vài cửa hàng đang mở.

Trên mặt đất mênh mang tuyết trắng, chỉ có mấy chỗ bị bánh xe ngựa lăn qua, lộ lên đường hằn rõ ràng trên tuyết.

Một lát sau, xe ngựa chậm rãi dừng cạnh cửa hông của tiệm thuốc Vinh Hòa.

Quản gia xuống xe trước, sau đó đỡ hai người họ xuống sau.

"Vương phi, nô tài ở cửa đứng đợi người nhé?" Quản gia vừa dắt dây cương, vừa hỏi.

Bên ngoài tuyết vẫn đang rơi, từng đợt từng đợt gió tuyết nặng nề rơi trên đất.

Quản gia cũng đã có tuổi, Tiết Tịnh Kỳ cũng không biết mình sẽ đi vào trong bao lâu, không thể để ông ấy đứng ngoài chịu gió tuyết lạnh lẽo được.

"Không cần, ngươi cứ về trước đi, khoảng giờ Thân thì tới đón chúng ta." Tiết Tịnh Kỳ dứt lời, khoát khoát tay rồi đi vào bên trong.

Tiệm thuốc Vinh Hòa này lúc trước Lãnh Tước đã từng đưa cô tới.

Bởi vì hồi ấy cô không quá tinh thông về dược lý Trung y, cho nên Lãnh Tước mới cố ý đưa cô tới học tập, gặp được Đổng Hoán và Đổng Nhã cũng là ở chỗ này.

Duyên phận đúng là một điều kỳ lạ.

Bên trong tiệm thuốc, cách bày trí vẫn không khác gì so với lần trước tới, có điều chưởng quỹ của tiệm lại không có ở đây.