Trên người những người này rốt cuộc mang theo mầm độc gì mà chỉ cần sơ sẩy cứa nhẹ qua da người thì sẽ thối rửa thành như vậy? Mà mầm độc trên người bọn họ làm sao mà có, nếu bị lây lan ra sẽ tạo thành rắc rối gây nhiễu loạn như thế nào?
Tiết Tịnh Kỳ thậm chí đến nghĩ cũng không dám nghĩ, cô nhìn Đổng Hoán đang đau đớn trên nền tuyết, trên trán hắn ta chảy đầy mồ hôi, hình như vì đau quá mà hắn tự cắn chính môi của mình tới nỗi bật máu.
Cô xé một mảnh vải từ quần áo trên người xuống muốn đi tới băng bó cánh tay Đổng Hoán, chỉ là phía sau đột nhiên có một bàn tay to lớn vươn ra lấy mất mảnh vải trong tay cô, sau đó cô liền nhìn thấy một bóng người quen thuộc khiến trái tim đang hoảng loạn cũng bình tĩnh trở lại.
“Đừng động tới miệng vết thương, rất dễ bị lây bệnh.” Thích Mặc Thanh nói, đồng thời dùng mảnh vải quấn qua miệng vết thương rồi buộc lại.
Nhìn thấy Thích Mặc Thanh đột nhiên xuất hiện, trong lòng cô chợt thấy không ổn: “Mặc Thanh, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra vậy?”
Thích Mặc Thanh dường như có nỗi lo canh cánh trong lòng, nơm nớp lo sợ đặt cánh tay Đổng Hoán xuống, vội vàng nói: "Về phủ rồi nói.”, vừa dứt lời thì người cũng đã chạy xông ra bên ngoài.
Ôn Vương đối phó với chừng mười mấy người quần áo tả tơi ở trước mặt, trường kiếm trong tay chém từng nhát trí mạng, giơ lên chém xuống là giải quyết xong một tên, bộ dáng hung ác tàn bạo.
Mà Thích Mặc Thanh ở phố ngắn phía sau, cản trở một người lại một người, chàng cũng giống như Ôn Vương, giơ tay chém xuống tuyệt tình không một chút nhân từ.
Tiết Tịnh Kỳ nhìn Thích Mặc Thanh đang lăn xả trong trận chiến hỗn loạn, cảm giác như mình đang bị treo trên miệng giếng, bảy nổi tám chìm dập dềnh không nơi nương tựa.
Cuối cùng đám người quần áo lam lũ kia gục ngã hết trên mặt đất, tản ra mùi hôi thối khó ngửi, mắt trợn lồi ra chết không nhắm mắt.
Cuối cùng trên nền tuyết cũng yên tĩnh trở lại, mặt của Thích Mặc Thanh không đổi sắc mà thu kiếm, ngay sau đó nhanh nhẹn khiêng Đổng Hoán nằm dưới đất lên, không nói một lời mà sải bước về phía cửa lớn nơi hẻm nhỏ.
Ôn Vương ở sau hắn cong khóe môi cười lạnh, mặt mũi ảm đảm nhìn bóng mấy người rời đi.
“Thích Vũ Hạo, chàng có ý gì? Hôm nay là ngày chàng cùng ta ra ngoài mua đồ, thế mà chàng lại chạy đến đây cứu người? Chàng có nghĩ tới ta cũng suýt chút nữa bị những người đó lây bệnh không? Tại sao chàng muốn cứu người khác mà không cứu ta? Rốt cuộc chàng có coi ta là vương phi tương lai của chàng không?” Bỗng nhiên có một giọng nữ nhân hùng hổ doạ người từ phía sau hắn truyền đến, giọng điệu sắc bén nói những câu chí mạng.
Vốn là cảnh tuyết đẹp đẽ an tĩnh hài hòa, thế mà lại bị Doãn Tiêu La gào thét phá hỏng.
Ôn Vương có chút không hài lòng quay đầu lại, đôi lông mành dài khẽ nhíu: "Chẳng phải nàng vẫn nguyên vẹn đấy sao?”
“Ta vẫn nguyên vẹn? Có phải ta bị thương thì chàng mới vui không? Chàng vì cứu Tiết Tịnh Kỳ, vì nàng ta mà để ta ở lại một mình...”
Nước mắt tủi hờn của Doãn Tiêu La còn chưa chảy hết, sự nóng nảy của Ôn Vương đã chạm tới điểm giới hạn, ngay lập tức hắn bộc phát ra: “Đủ rồi, trở về lại nói.”
Dứt lời thì tự phẩy tay áo một cái, một mình đi tới lối ra của con hẻm nhỏ.
Doãn Tiêu La ở phía sau dần cảm thấy hai mắt bắt đầu cay xè, nước mắt ngưng lại ở hốc mắt, nàng ngẩng đầu lên, nước mắt lại bị ép ngược trở về, nàng không thể rơi nước mắt, không thể.
Con đường này là do chính nàng đã chọn, nàng tin tưởng mắt nhìn của mình không sai, bọn họ chỉ là cần có thời gian, cần trao đổi thấu hiểu.
Chỉ là, chỉ là vừa mới nãy ở ngoài kia nàng thật sự quá sợ hãi.
Tuyết rơi rất lạnh, tuyết trắng xóa chồng chất tới mắt cá chân, nàng vui sướng khoác tay Ôn Vương đi trên đường lớn, lúc hai người đi đến ngõ nhỏ này thì đột nhiên thấy Tiết Tịnh Kỳ đi qua đi lại ở ngoài ngõ nhỏ.
Ôn Vương không nói hai lời lập tức giật tay khỏi tay nàng đi về phía Tiết Tịnh Kỳ, bóng lưng thon dài thẳng tắp khẩn trương mà lại vội vàng.
Thoáng chốc, trái tim nàng chậm rãi chùng xuống, giống như muốn rơi xuống vực sâu không đáy, không biết bấu víu vào đâu, chạm không được vào thứ đồ vật trong hư ảo.
Tại sao hắn thấy Tiết Tịnh Kỳ, trong mắt lập tức không còn nàng nữa?
Còn chưa tới trong phủ, Đổng Hoán đã hôn mê bất tỉnh.
Xuống xe ngựa, mấy người làm trong phủ lập tức đỡ Đổng Hoán xuống dưới, Tiết Tịnh Kỳ nhìn biến cố đột ngột xảy ra này dọc đường thì hãi hùng khiếp vía.
Sau khi để mấy tên hầu nhỏ đưa Đổng Hoán tới phòng dành cho khách, Đổng Nhã mắt đỏ hoe đi theo ở phía sau, muốn hỏi gì đó nhưng lại sợ nghe được tin không tốt, cực kỳ phân vân.
“Vương phi, Hoán bị làm sao vậy? Có phải, có phải là có nguy hiểm gì không? Ta...!Ta có thể làm gì?” Đổng Nhã kéo ống tay áo Tiết Tịnh Kỳ, nói năng lộn xộn khóc lóc thảm thiết.
Nếu không có Đổng Hoán, quãng đời còn lại của nàng ta không có cách nào tiếp tục nữa.
Chỉ là trong nháy mắt, bọn họ còn không kịp tưởng tượng tới cuộc sống sau này, mọi chuyện đã phát triển thành chuyện không dám tưởng tượng.
Nếu ông trời muốn dùng sinh tử ngăn cách bọn họ, vậy nàng ta nhất định sẽ không để ông trời được vừa lòng.
Tiết Tịnh Kỳ biết tâm tình của Đổng Nhã, cô kéo nàng ta lại: “Đổng Nhã, Đổng Hoán sẽ không sao đâu, hắn đã đồng ý cưới ngươi thì nhất định sẽ tiếp tục sống, các ngươi nhất định sẽ bình bình an an.”
Tiết Tịnh Kỳ là tuyệt thế thần y, nếu cô đã bảo đảm thì chuyện nhất định sẽ diễn biến như lời cô nói.
Tảng đá trong lòng Đổng Nhã như được buộc một sợi dây, làm tảng đá đó rơi chậm lại.
“Vương phi, ta tin tưởng người!” Đổng Nhã gật đầu.
Vết thương của Đổng Hoán không phải quá lạc quan, tuy rằng cánh tay chỉ là bị thương cánh ngoài da nhưng mầm độc này có tính lây lan, nếu xử lý không tốt thì rất nhanh sẽ trúng độc mà chết.
“Vương phi, cẩn thận lây bệnh, cứ mặc những cái này cho an toàn.” Nhục Nghê lấy mấy cái bao tay phòng khuẩn và quần áo phòng khuẩn từ phía sau hòm thuốc ra.
Nhìn quen Tiết Tịnh Kỳ thường xuyên mặc quần áo phòng khuẩn để làm việc, Nhục Nghê cũng mưa dầm thấm đất học xong cách dùng quần áo phòng khuẩn.
Tác dụng của quần áo phòng khuẩn là ngăn cách bệnh khuẩn, hơn nữa tác dụng còn cực kỳ rõ ràng, tội gì không mặc?
Tiết Tịnh Kỳ gật đầu, duỗi tay xỏ vào quần áo phòng khuẩn, đeo bao tay vào.
Sau khi mở băng gạc ra, cơ thịt bên trong đang thối rửa bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Lúc ở trong hẻm nhỏ nó mới chỉ thối rửa một chút da thịt bên ngoài, hiện tại gần như đã hỏng cả nửa cánh tay, máu thịt đỏ tươi lẫn lộn với nhau, cơ thịt bị hỏng đang từ từ chảy ra nước mủ màu trắng.
Tiết Tịnh Kỳ cau mày, nếu không phải đã nhìn quen tình huống này thì cô đã ói hết mật xanh mật vàng ra rồi.
"Oẹ!” Nhục Nghê đứng ở bên cạnh đã nhịn không được che miệng chạy ra ngoài cửa.
Mấy tên hầu nhỏ bên cạnh cũng làm hành động y hệt như Nhục Nghê, ấn ngực lao ra ngoài.
Nghe bên ngoài truyền tới tiếng nôn mửa hỗn loạn, Tiết Tịnh Kỳ càng cau mày chặt hơn, tất cả đều không thích ứng được loại tình huống này, vậy dân chúng bên ngoài làm sao bây giờ?
“Tịnh Kỳ, còn chịu đựng được không? Ta đã phái người gọi Lãnh Tước tới đây, đợi lát nữa để hắn tiếp nhận chuyện này, nàng đừng làm chuyện này nữa.” Sắc mặt Thích Mặc Thanh cũng không quá tốt, tình huống vô cùng nguy hiểm, khi chưa làm rõ mầm độc này là gì thì chàng không thể để Tiết Tịnh Kỳ mạo hiểm.
“Không được, tình huống của Đổng Hoán không lạc quan, nếu chờ Lãnh Tước tới rất có khả năng bệnh tình sẽ chuyển biến xấu, tốc độ thối rửa trên cánh tay hắn sẽ càng lúc càng nhanh.” Tiết Tịnh Kỳ hít sâu một hơi, gánh nặng như núi.
“Tịnh Kỳ, nàng nghe ta nói...”
Tiết Tịnh Kỳ cắt ngang lời Thích Mặc Thanh, cô tiếp tục nói tiếp: “Ta chỉ biết ta là một đại phu, để ta chữa trị cánh tay Đổng Hoán trước đã, ta bảo đảm sẽ không làm hại chính mình.”
Gió tuyết bên ngoài rất lớn, Đổng Nhã co người đứng ở hành lang bên ngoài, lan can không lớn che được một nửa người nàng, nửa người còn lại bị gió tuyết rơi đầy áo choàng.
Cả người nàng run bần bật, trong tay nắm một nắm tuyết, để băng tuyết lạnh buốt từ từ tan chảy trong lòng bàn tay.
Từng người từng người vội vã nối nhau bước vào phòng, những người đó đều mặc quần áo phòng khuẩn, trong tay bê đồ dùng Tiết Tịnh Kỳ cần để phẫu thuật.
"Đặt đồ lên mặt bàn bên cạnh là được, các ngươi chờ ngoài cửa hết đi, khi ta cần sẽ gọi các ngươi.” Tiết Tịnh Kỳ nhìn đồ vật trên bàn, xua xua tay.
“Rốt cuộc đây là mầm độc gì?” Tiết Tịnh Kỳ dùng cái nhíp khều khều cơ thịt nát nhừ của Đổng Hoán, vẻ mặt nghi hoặc mà lẩm bẩm tự nói.
"Tình huống của loại mầm độc này rất giống với trận dịch bệnh xảy ra hơn mười năm trước, trận dịch đó khiến gần nửa kinh thành trở thành thành chết, là ác mộng duy nhất từ khi Thích Diệp được thành lập lâu như thế.” Thích Mặc Thanh dựa ở cạnh cửa, giọng điệu rầu rĩ từ bên trong khẩu trang phát ra.
Tiết Tịnh Kỳ nắm thật chặt cái nhíp trong tay, phòng ngừa cái nhíp từ trong tay mình rớt xuống.
Nàng biết người ở nơi này chưa từng được chích vắc-xin phòng bệnh, một khi gặp phải dịch bệnh mầm độc, chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
"Vậy, trận dịch mười năm trước kia là cái gì?” Tiết Tịnh Kỳ hãi hùng khiếp vía hỏi.
“Dịch hạch.” Thích Mặc Thanh nói đầy nghiêm trọng, chàng chỉ cần tưởng tượng đến tình huống năm ấy là lập tức cảm thấy sợ.
Không khí ấm áp trong nhà đột nhiên biến lạnh quấn quanh người Tiết Tịnh Kỳ, cô chớp chớp mắt, nhìn miệng vết thương trên người Đổng Hoán, cái nhíp trong tay kẹt trong cơ thịt.
"Vậy dịch bệnh năm đó dùng thuốc gì chữa trị?” Nếu là mười năm trước, vậy chứng minh nhất định có cách giải quyết, nếu đây đúng thật là dịch hạch, dùng cách của mười năm trước nhất định có thể giải quyết.
Ai ngờ, cô vừa dứt lời thì Thích Mặc Thanh đã lắc đầu: “Không có, phương pháp phối chế thuốc giải của mười năm trước đã mất tích, không ai biết lão nhân kia cầm thuốc giải đi đâu mất.”
Nếu thật sự có thuốc giải, bọn họ cũng không cần lo lắng như vậy, cho dù là có một chút hy vọng, bọn họ cũng sẽ nỗ lực thực hiện, nhưng sợ nhất chính là hy vọng cái gì cũng đều không có.
Khi đó tổn thất dân cư đạt tới sáu phần trong kinh thành, trên đường cái gần như đều là thi thể xếp thành đống để thiêu đi, tiếng khóc đinh tai nhức óc.
Ngay cả trong cung cũng có rất nhiều cung nữ thái giám đều mắc dịch bệnh, ấn tượng khiến chàng khắc sâu chính là mấy đệ đệ kia của chàng cũng mất vì dịch bệnh.
“Nếu đây thật là dịch hạch, để phòng ngừa mầm độc lan tràn, ta chỉ có thể cắt phần thịt thối trên tay hắn đi.
Đây là cách tốt nhất để ngăn chặn dịch lây lan, nếu không một khi mầm độc xâm nhập vào trong cơ thể, hậu quả không dám tưởng tượng.” Tiết Tịnh Kỳ nhìn Thích Mặc Thanh bên cạnh, chờ chàng đưa ra quyết định.
Một câu nói của cô kéo Thích Mặc Thanh từ hồi ức về lại hiện thực, trong tình huống không có thuốc giải thì rất khó chữa trị cho một người mắc dịch bệnh, nhưng mà cô có năng lực này, cô là Tiết Tịnh Kỳ!
"Cắt phần thịt thối đi sao?” Hai mắt Thích Mặc Thanh sáng lên, đây cũng vẫn có thể coi là một biện pháp tốt.
Tiết Tịnh Kỳ gật đầu, hai mắt trong suốt đầy vẻ kiên định: “Không sai, nhân lúc độc còn chưa chạy vào tim phổi thì cắt phần thịt thối đi.
Nhưng cách này chỉ có thể áp dụng với những người như Đổng Hoán, miệng vết thương nhỏ mà không bị thương ở vị trí quan trọng, cũng không phải là áp dụng được cho tất cả mọi người.”
Đổng Hoán trên giường không chờ được lâu, sắc mặt hắn tái nhợt, môi dần dần từ tái nhợt biến thành màu tím nhạt, nếu còn kéo dài sẽ biến thành màu tím, màu càng đậm, hắn trúng độc cũng càng nặng, đến cuối cùng sẽ biến thành màu đen.
Lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập, cửa bị đẩy ra "ầm" một tiếng, Lãnh Tước thở hồng hộc chạy vào.