Vương gia và Vương phi đều im lặng không nói năng tiếng nào, mà giọng điệu của nữ tử ấy lại đầy ẩn ý như thế, hắn sợ những người này là người quen của nhau, bởi thế vẫn im lặng chờ xem diễn biến rồi mới nói tiếp.
Tiết Tịnh Kỳ đi lướt qua hai người bọn họ, đôi mắt trong trẻo của cô híp lại, nhìn Doãn Tiêu La với vẻ như cười như không.
“Doãn Tam tiểu thư cũng có thời gian rảnh rỗi đi dạo phố phường sao? Xem ra bệnh của cô đã đỡ nhiều rồi nhỉ.”
Doãn Tiêu La chậm rãi xoay chiếc trâm hồ điệp trong tay hai vòng, mặc dù sắc mặt của nàng ta nhợt nhạt nhưng ánh mắt lại toát ra vẻ khiêu khích.
“Cũng được, phải cảm ơn Mặc Vương phi, nếu như không có Mặc Vương phi thì ta làm gì có ngày hôm nay!”
Một bóng người cao ráo chậm rãi bước vào từ ngoài cửa, áo choàng đen khiến cho người khác có cảm giác uy nghiêm và mạnh mẽ , gương mặt của hắn ta có vẻ rất khó chịu, đôi mắt sâu thẳm sắc sảo không hề nhìn những người ở đây thêm một chút nào, chỉ dán chặt vào người Tiết Tịnh Kỳ, nhưng lại lại dời đi nhanh chóng.
“Chàng đến rồi à, chúng ta mau sang đây xem trang sức đi, lúc thành hôn còn phải dùng.” Doãn Tiêu La vừa nhìn thấy người ấy, vẻ ngang ngược kiêu ngạo của nàng ta đã biến mất, nàng ta tỏ ra dịu dàng và hòa nhã hơn rất nhiều, kéo tay người nọ đi đến một nơi trong tiệm.
Rõ ràng người đó không muốn lắm nhưng lại chẳng còn cách nào, chỉ đành để cho nàng ta kéo mình đi, giọng nói rất lạnh lùng: “Buông tay ra, để ta tự đi.”
Doãn Tiêu La giật mình khi nghe thấy giọng nói lạnh lùng của người ấy, không ngờ nàng ta lại buông lỏng tay ra.
Tiết Tịnh Kỳ đi đến bên cạnh Thích Mặc Thanh, chàng vươn tay ôm chặt lấy cô, Ôn vương vẫn luôn nhìn cô chăm chú, Thích Mặc Thanh rất ghét người khác nhìn đồ của mình với ánh mắt như vậy.
“Xem ra Ôn vương và Doãn Tiêu La cũng đến đây để lựa đồ trang sức, chuẩn bị cho buổi lễ thành hôn à.” Tiết Tịnh Kỳ nói hờ hững, cô nhìn Đổng Nhã ở sau lưng mình: “Hay là chúng ta sang Thụ Lâm Kiều ở phía Tây xem đi, phong cảnh ở đó cũng khá đẹp.”
Đổng Nhã bị hai người bọn họ làm cho chán nản, nàng ta gật đầu một cách chán chường, lúc nhìn Ôn vương và Doãn Tiêu La ở trong tiệm, nàng ta chỉ mong có thể nuốt hai người bọn họ vào trong bụng mà thôi.
“Thế chúng ta đi đi, dù sao ta cũng không cần trâm ngọc hồ điệp ấy nữa, để lại cho bọn họ là được rồi!” Đổng Nhã bực bội khó chịu, nàng ta bĩu môi.
Đổng Hoán nhìn dáng vẻ đáng yêu của nàng ta mà thầm thở dài trong lòng, trước giờ nàng ta không hiểu cách nhường nhịn, không biết cách nhẫn nại khi gặp thiệt thòi, bây giờ đã xảy ra nhiều chuyện lớn như thế, nàng ta đã trưởng thành hơn nhiều.
Chắc chắn sau này hắn phải bảo vệ nàng ta cho thật tốt, cho nàng ta những thứ mà nàng ta muốn.
“A Nhã, muội đã trưởng thành rồi.” Đổng Hoán dịu dàng vuốt ve tóc Đổng Nhã, rồi thì thầm vào tai nàng ta.
Đổng Nhã giữ chặt bàn tay đang xoa loạn trên đầu mình, nàng ta nắm chặt trong lòng bàn tay, ngẩng đầu lên khiêu khích hắn: “Không đúng, muội đã trưởng thành từ rất lâu rồi, chỉ có điều huynh biết mà thôi.
Ca, huynh yên tâm đi, sau này muội sẽ không phiền phức cho huynh nữa đâu, muội đã hiểu chuyện hơn rất nhiều.”
Sự hiểu chuyện của nàng ta khiến cho Đổng Hoán đau lòng, hắn véo mũi nàng ta giả vờ như mình đang giận dữ: “Đến lúc nào rồi còn gọi ca, gọi ta là Hoán!”
Trước kia Đổng Hoán không mang họ Đổng, từ sau khi được Đổng thái thú nhận làm con nuôi thì hắn mới đổi thành Đổng Hoán, hắn không muốn chia sẻ cùng một họ với Đổng Nhã, hắn không muốn vĩnh viễn chỉ có thể làm ca ca của nàng ta, mà muốn được làm người yêu của nàng ta.
“Biết rồi, Hoán!” Gương mặt Đổng Nhã ưng ửng đỏ.
Lời nói thốt ra từ miệng nàng ta rất êm tai, Đổng Hoán rất thích tính con nít của nàng ta, mặc dù có lúc cũng sẽ ngổ ngáo tùy tính, nhưng cũng là vì được hắn chiều nên nàng ta mới như thế.
“Chàng nhìn xem, bọn họ yêu thương nhau ghê!” Tiết Tịnh Kỳ nhìn hai người vừa đi vừa nói cười đằng trước, cô không khỏi cảm thán.
Sắc mặt Thích Mặc Thanh có vẻ khó chịu: “Lẽ nào tình cảm của chúng ta lại không tốt hay sao?”
“Cũng tốt cũng tốt.” Tiết Tịnh Kỳ ý thức được rằng mình đã lỡ làng, cô bèn vội vàng đính chính.
“Mau nhìn đi, pháo hoa kìa!” Tiết Tịnh Kỳ nhân lúc Thích Mặc Thanh vẫn còn chưa kịp mở miệng đã lớn tiếng reo lên, ánh sáng rực rỡ nở rộ trên bầu trời.
Pháo hoa đẹp đẽ không ngừng nở rộ trên bầu trời đêm, phát ra những tiếng đì đùng giữa không trung, pháo hoa muôn màu muôn sắc không ngừng rơi xuống, tia lửa xẹt qua giữa đêm tối, làm cả trời đất bừng sáng.
“Đừng có nghĩ rằng làm thế thì ta sẽ tha cho nàng, tối nay đợi đó cho ta…” Thích Mặc Thanh ôm chặt vai Tiết Tịnh Kỳ rồi thì thầm vào tai cô.
Giọng nói của chàng vang lên cùng lúc với âm thanh của pháo hoa rực rỡ, mặc dù hơi ồn ào nhưng Tiết Tịnh Kỳ vẫn nghe thấy, gương mặt cô đỏ ửng, cô chống tay mình vào trước lồng ngực của Thích Mặc Thanh, trong lòng nao nao.
“A Nhã, chúng ta sang bên kia đi…” Tiết Tịnh Kỳ quyết định không để ý đến Thích Mặc Thanh nữa, cô quay đầu gọi Đổng Nhã đi qua bên bờ hồ phía đối diện ngồi, nhưng vừa quay đầu lại thì chỉ nhìn thấy dân chúng mà thôi, chẳng thấy Đổng Nhã và Đổng Hoán đâu cả!
“Mặc Thanh, không thấy Đổng Nhã và Đổng Hoán đâu cả!” Tiết Tịnh Kỳ sốt ruột kéo áo Thích Mặc Thanh, cô sốt ruột mà nói.
Cô và Thích Mặc Thanh vẫn luôn cho rằng hai người họ ở phía sau lưng mình, nhưng vừa quay đầu nhìn ra lại, không thấy bất kỳ ai cả, một nơi rộng lớn như thế này, bọn họ lạ nước lạ cái, nếu như gặp phải nguy hiểm gì thì khó nói rồi.
“Có thể tự hai người bọn họ tách ra đấy, hai chúng ta đến nơi nào vắng vẻ xem xem có không.” Thích Mặc Thanh nắm tay Tiết Tịnh Kỳ chen chúc giữa biển người.
“Ừm, hai người bọn họ lạ nước lạ cái, biết đâu đi lạc rồi không chừng.” Tiết Tịnh Kỳ thở phào một hơi, chỉ cần không bị ai đó bắt cóc thì đi đâu cũng được.
Bước xuống khỏi cây cầu, hai người đạp lên con đường vẫn còn ít tuyết đọng, rất nhiều người tập trung trên cầu ngắm pháo hoa, con đường dài thênh thang cũng chẳng có bóng dáng bọn họ.
Trước mắt là con đường chính tương đối rộng rãi, phóng mắt nhìn là có thể nhìn thấy rõ ràng tất cả mọi nơi, nhưng chỉ không thấy bóng dáng hai người bọn họ.
Lúc hai người định đi về phía trước, đột nhiên có một người áo đen bay vút qua trước mặt bọn họ, chạy vào con hẻm nhỏ trước mặt.
“Tịnh Kỳ, nàng đợi ta ở đây nhé, ta đi xem xem.” Thích Mặc Thanh cản Tiết Tịnh Kỳ lại, chàng nhón gót, dùng sức bay về phương hướng người mặc áo đen đi.
Lại như thế nữa, Tiết Tịnh Kỳ thầm thấy sốt ruột nhưng lại không làm được gì cả, chỉ có thể đứng yên tại chỗ chờ đợi mà thôi, một hồi lâu sau, cô cũng chẳng nghe thấy tiếng động nào phát ra từ con hẻm ấy, bèn chậm rãi cất bước đi vào trong.
Lúc đứng ở đầu con hẻm, Tiết Tịnh Kỳ tiện tay cầm cây côn dài ở một bên lên, cô chậm rãi bước vào trong con hẻm tối om om nhưng còn chưa kịp dịch bước, vai cô đã bị ai đó giữ chặt lại, cô quay phắt người ra sau, cây côn cũng tiện thể quơ ra sau.
“Cô ở đây làm gì?” Giọng nói ấy lạnh căm căm, hoàn toàn không bộc lộ chút cảm xúc nào.
Hắn ta khom người xuống, trên đầu chính là cây côn của Tiết Tịnh Kỳ cầm, hắn ta nhìn nhìn một lúc rồi chậm rãi đẩy ra, đứng thẳng người dậy, cơ thể cao ngồng của hắn ta mang lại cảm giác áp lực đến lạ lùng.
“Ta phải hỏi ngươi mới đúng, lặng lẽ xuất hiện sau lưng ta làm gì?” Tiết Tịnh Kỳ thở phào một hơi.
Ôn Vương không đáp mà hỏi ngược lại: “Cô muốn vào trong à?”
“Ừm.”
Ôn Vương lạnh lùng liếc mắt nhìn cô, giọng nói của hắn ta rất trầm thấp: “Nơi này là hẻm hắc đạo của kinh thành, người bên trong rất hỗn tạp.
Nếu như cô vào đó, khó mà đảm bảo cô sẽ được bình yên trở ra lắm.
Hóa ra con hẻm này vẫn còn vấn đề lớn như thế, Tiết Tịnh Kỳ cảm thấy căng thẳng, chợt nhớ ra Thích Mặc Thanh đã vào trong rồi, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Cô nhấc chân lên muốn đi vào trong, Ôn Vương đã kéo cô lại, lức đầu ra hiệu đừng vào, nhưng cô hất tay hắn ta ra, đâm thẳng vào trong con hẻm nhỏ.
Bên trong com hẻm dần bốc lên một mùi hương hôi thói, giống hệt như mùi của thịt thối đã chết lâu này, Tiết Tịnh Kỳ không hề dị ứng với mùi này, chẳng bao lâu sau cô đã thích ứng.
Mặc dù bước chân của cô rất nhẹ, nhưng vì tuyết đọng lại trên nền đất nên khiến cho tiếng bước chân của cô to lớn hơn gất hai lần, cô đỡ bức vách tường, có điều bàn tay cô bị Ôn vương hất đi.
“Đừng đụng đến bất kỳ thứ gì ở đây, bởi vì bất kỳ thứ gì ở nơi này đều có tẩm chất kịch độc trí mạng.” Lời cảnh cáo của Ôn vương vang lên từ sau lưng cô, khiếu Tiết Tịnh Kỳ sợ đến mức vội vàng lấy áo choàng lau tay.
“Sao ngươi lại biết rõ thế?” Tiết Tịnh Kỳ quay đầu lại hỏi hắn ta.
Kinh thành là nơi phồn hoa nhất, nhưng tại sao quan phủ vẫn còn chưa xử lý những nơi như thế này chứ?
“Đương nhiên là biết rõ.” Ôn Vương giấu giếm không chịu tiết lộ hoàn toàn.
Tiết Tịnh Kỳ phớt lờ dáng vẻ cố tình làm ra vẻ thần bí của hắn ta, cô tiếp tục đi về phía trước, con hẻm nhỏ tối tăm này chất đầy những mảnh gỗ và quần áo rách rưới, đằng trước có ánh trăng bàng bạc, Tiết Tịnh Kỳ vội vàng đi vào trong, đột nhiên có tiếng vật nặng gì đó rơi uỳnh xuống mặt đất.
Cô bắt đầu cuống quýt chạy về phía đấy, cuối cùng đã chạy đến hết con hẻm.
Một đám đàn ông ăn mặc rách rưới tóc tai tán loạn cầm côn gỗ bao vây chặt chẽ, miệng hắn đang lẩm bẩm gì đấy nhưng lại không nghe rõ giọng nói của bọn họ.
“Các ngươi cút đi ngay! Cút hết cho ta! Không được đến gần chúng ta!” Một giọng hét thảm thiết của một cô gái vang vọng suốt con hẻm dài, giọng nói toát ra vẻ tuyệt vọng tột cùng.
Giọng nói lấy là của Đổng Nhã, Tiết Tịnh Kỳ nghe thấy rất rõ ràng.
“Đổng Nhã, là ngươi à?” Tiết Tịnh Kỳ vừa mới dứt lời, đám người bên trong lập tức quay sang nhìn cô giống như đã phát hiện ra con mồi vậy, gương mặt dơ hầ yhầy lộ ra nụ cười phấn khởi, chúng từng bước ép sát cô.
Sắc mặt của Ôn Vương sa sầm, hắn ta nhìn Tiết Tịnh Kỳ rồi rút thanh trường kiếm từ sau lưng ra, ép chúng lùi lại.
“Vương phi, là cô sao? Hoán bị thương rồi!” Tiếng khóc của Đổng Nhã rất chói tai.
“Cô tránh ra, bọn họ không phải là hạng tầm thường đâu.
Dường như đám người ấy không sống ở nơi này, trên người bọn họ có mùi thối rữa đặc thù, có thể thấy chúng không phải hạng tốt lành gì, chắc chắn phải giết hết bọn chúng.” Ôn vương nhíu mày lại.
Tiết Tịnh Kỳ không biết vì sao Ôn Vương lại phải giúp mình, nhưng lửa đã cháy sém đến lông mày rồi, cô chạy đến bên cạnh Đổng Hoán, mặt đất phủ đầy tuyết bên cạnh hắn lấm tấm máu tươi, ống tay áo trái rách bươm, để lộ ra mảng thịt đỏ tươi có mùi thối rữa.
“Sao lại thế này?” Tiết Tịnh Kỳ ngạc nhiên, rốt cuộc vết thương nặng đến mức nào mới làm làn da ra nông nỗi này!
“Là bọn họ, móng tay của bọn họ cào rách đấy! Có điều chẳng bao lâu sau đã thành thế này rồi.” Đổng Nhã chỉ tay vào đám người dơ hầy hầy ở phía đối diện rồi nói với cô.