Sắc mặt Thích Mặc Thanh ở trên giường trắng bệch như tuyết, chàng nằm trên giường lặng lẽ không có biểu cảm gì, trái tim của Tiết Tịnh Kỳ hệt như bị thứ gì đó túm lấy thật chặt, cuối cùng cũng hiểu được cảm giác thấp thỏm là như thế nào.
“Vương phi người đừng lo lắng, để ta xem thương thế của Vương gia.” Lãnh Tước an ủi nói.
Hắn đã vươn tay bắt mạch, nhắm mắt lại, trong đầu chỉ toàn là âm thanh chuyển động của huyết mạch, hỗ loạn, vô cùng hỗn loạn, lại yếu ớt và hư vô, nội lực hình như đã bị cái gì đó hút sạch rồi, nhưng lại giống như ẩn chứa trong cơ thể, tích trữ đợi phát ra.
“Vương phi, Vương gia đích thực là bị tổn thương nội lực rồi, ta chuyển cho ngài ấy chút nội lực là được, chỉ là trong cơ thể của Vương gia hình như là có một loại sức mạnh bị đóng lại, chỉ cần chọc thủng lớp sức mạnh đó thì sẽ mạnh không thể ngăn cản được.” Nụ cười trên mặt Lãnh Tước vô cùng rõ ràng, giống như là phát hiện ra đại lục mới nào đó vậy.
“Sức mạnh bị đóng lại? Tại sao trong tình hình bị tổn thương nội lực mà còn có thể phát hiện sức mạnh bị đóng lại chứ? Sức mạnh này là cái gì?” Tiết Tịnh Kỳ nghi hoặc mà hỏi.
Trên người Thích Mặc Thanh có loại năng lực này, cô không có chút kỳ lạ nào cả, chàng là thiên chi kiêu tử, là hoàng tử cao quý, bất kể là ai giao phó cho chàng loại sức mạnh này, lưu tồn trên người chàng đều là lựa chọn tốt nhất.
Lãnh Tước thu tay lại, đặt bàn tay lớn của Thích Mặc Thanh vào trong chăn, đứng dậy đi qua đi lại trong phòng.
“Theo tình huống hiện tại, vẫn không biết nguồn sức mạnh đặc thù đó là gì, ta nghĩ ngay cả Vương gia cũng không biết, nhưng nguồn sức mạnh này tuyệt đối vô cùng cường đại, người bình thường căn bản không thể kiểm soát.” Lãnh Tước nói đến phía sau, vậy mà lại thở dài thật sâu một hơi: “Không biết là ai đã chuyển phần sức mạnh này vào trong cơ thể của Vương gia, hơn nữa còn ẩn giấu nhiều năm như vậy nữa.”
Tiết Tịnh Kỳ quay đầu nhìn Thích Mặc Thanh không có tri giác đang nằm trên giường kia một cái.
“Bất luận là ai giấu cũng được, Lãnh Tước, bây giờ chúng ta nên làm thế nào để cho Vương gia tỉnh lại đây?” Tiết Tịnh Kỳ muốn chàng mở mắt ra, vô cùng muốn.
Thu lại ánh mắt kinh ngạc trên mặt, đôi mắt hoa đào của Lãnh Tước dần dần híp lại, sức lực toàn thân trên dưới ngưng tụ thành một khí, không khí xung quanh dâng trào vô cùng mãnh liệt.
“Đợi ta truyền nội lực cho Vương gia thì sẽ tỉnh lại thôi.” Lãnh Tước nhắm mắt lại, không bao lâu sau lại đột nhiên mở ra, kiễng chân bay lên giường.
Sau khi đỡ Thích Mặc Thanh dậy, bốn lòng bàn tay chạm vào nhau, những ngón tay tái nhợt đan vào nhau, không khí dâng trào nhanh chóng, chỉ cảm thấy nhật nguyệt tinh thần biến hoá trong chớp mắt, không khí trong phòng nổi lên mạnh mẽ.
Giữa bóng tối, một luồng khí lạnh mạnh mẽ truyền từ cơ thể Lãnh Tước qua đó.
Tiết Tịnh Kỳ chấn kinh khi thấy không khí tràn đầy màu xanh lam, không sai, chính là màu xanh lam nhạt, màu sắc trắng đến gần như là chuyển xanh lam.
Cô vô cùng kinh ngạc đối với hành vi điêu luyện sắc sảo thuộc về nhân giới này, không đúng, nên nói là của cổ đại.
Người hiện đại căn bản không thể luyện ra loại võ công có thể khiến không khí biến hoá trong nháy mắt, nổi lên mạnh mẽ này.
Ngay cả khí công đại sư cũng được thiết đãi ăn uống no say, đang lúc cô suy nghĩ lung tung, lúc này, khí lạnh trong không khí dường như đã đạt được điểm cao nhất, cái ý lạnh thấu xương đó còn lạnh hơn cả tuyết rơi ở bên ngoài nữa.
Cuối cùng Lãnh Tước ở trên giường ‘ầm’ một tiếng ngã xuống đất, cuộn tròn cơ thể, đôi môi trắng bệch như là bị đóng băng, toàn thân trên dưới đều lạnh như đông.
Trong căn phòng có bếp than nóng bỏng này, hắn vậy mà còn có thể lạnh đến mức này?
“Lãnh Tước, ngươi sao rồi? Có vấn đề gì không?” Tiết Tịnh Kỳ nhanh chóng ôm ra một cái chăn từ trong tủ, đắp lấy cơ thể của Lãnh Tước.
“Ta, ta…không sao…đỡ ta đi, đi ngồi nghỉ, lạnh…có chút lạnh…” Hai hàm răng Lãnh Tước đánh nhau, không nói được một câu hoàn chỉnh.
Tiết Tịnh Kỳ bị biểu cảm của hắn doạ đến hồn bay phách tán, vội vàng đỡ hắn đi đến bên ghế mềm, rất rộng, có thể chứa được một người thành niên nằm.
Cũng may Lãnh Tước vẫn có thể tự mình bước đi, vừa đến ghế mềm, cả người liền ôm lấy cái chăn trong tay run rẩy không ngừng.
“Có phải bởi vì vấn đề nội lực, có phải nội lực của ngươi cũng bị tổn thương rồi không? Ngươi nói đi, ta làm sao mới có thể cứu ngươi?” Tiết Tịnh Kỳ nhất thời không màng được cái gì nữa, một bên Thích Mặc Thanh bị thương vẫn chưa khỏi, một bên là Lãnh Tước đang bị trọng thương, sốt sắng đến có chút hoảng loạn.
“Không, không phải…ta không sao, ta ngồi một lát là được, chỉ là nội lực bị hao tổn quá dữ dội…Vương phi, người, người mau đi chăm sóc Vương gia đi!” Lãnh Tước nói có chút không được lưu loát, thanh âm run rẩy nói một cách đứt đoạn.
Thấy hắn ta lạnh đến như vậy, Tiết Tịnh Kỳ lại lấy một tấm chăn từ trong tủ ra đắp lên người hắn, nhét chặt các góc xong, mới thở phào một hơi.
“Ngươi ôm chăn trước, cho bớt hơi lạnh trên người.”
Hôm nay thật sự là một tổn thất lớn, vì để cứu Doãn Tiêu La mà hai người đều hao tổn rất nhiều nội lực, sớm biết thì đã để cho Doãn Vân Quảng truyền nội lực cho nàng ta rồi.
Dùng một cái ống nhỏ tròn ngắn bằng bạc được cắm vào trong lò lửa để thổi, ngọn lửa than đỏ tươi nổi lên rực rỡ với làn khói xanh lam, khi lửa than bên trong càng lúc càng sáng, càng lúc càng đặc, Tiết Tịnh Kỳ mới đặt ống bạc trong tay sang một bên.
“Lãnh Tước, không khí trong phòng có phải vẫn còn quá lạnh không? Ta đi bảo nha hoàn mang thêm lò lửa vào.” Sau khi thổi lò lửa xong, Tiết Tịnh Kỳ thấy Lãnh Tước vẫn còn run rẩy không ngừng, liền bỏ lò lửa lại, vội vàng chạy ra ngoài.
Giẫm lên hành lang bị tuyết phủ nhẹ, tìm đến Nhục Nghê ở trước cửa thư phòng, có chút gấp gáp mà nói: “Nhục Nghê, mau bảo nhà bếp thêm chút than và lửa đến phòng của ta!”
“Dạ, ta lập tức đi làm ngay.” Nhục Nghê đáp, rồi quay người đi nhà bếp, nhưng trong lòng vô cùng nghi hoặc,
Hôm nay Vương gia và Vương phi đến Doãn phủ, chắc không phải xảy ra chuyện gì rồi chứ?
Nghĩ như vậy, lập tức tăng nhanh tốc độ, mang theo một đám người hầu nha hoàn, vác theo lửa than nóng hổi để thêm vào trong lò, sau khi thêm xong, lại bổ sung thêm một cái lò ở bên cạnh, đốt một cái lò lửa mới.
“Đem một cái đến bên Lãnh Tước đi.” Tiết Tịnh Kỳ chỉ huy đám người hầu đi tới đi lui.
Người hầu đáp một tiếng, rồi lại khiêng lò lửa đến bên cạnh Lãnh Tước, hơi nóng bốc lên xông thẳng vào người Lãnh Tước, hắn ta cuộn mình trong chăn cuối cùng cũng cảm nhận được chút ấm áp.
Hơi lạnh tỏa ra từ cơ thể dần bị che đậy.
“Những chuyện xảy ra trong hôm nay này, các ngươi không được nói ra ngoài dù chỉ là một chữ, biết chưa?” Trước khi ra cửa, Tiết Tịnh Kỳ cất giọng lạnh băng mà dặn dò.
Tuy đám người hầu trong phủ này đều là do Thích Mặc Thanh đích thân chọn lựa trước đây, nhưng vì để đề phòng lỡ như, vẫn nên dặn dò một chút.
“Biết rồi, thưa Minh Vương phi.” Đồng thanh nói xong, mấy người đi ra ngoài, chỉ còn Nhục Nghê ở lại trong phòng.
“Vương phi, Vương gia và Lãnh Tước bị sao vậy? Trông có vẻ như nội lực bị tổn thương.” Nhục Nghê nhìn thần sắc và hành động của hai người, đại khái có thể phán đoán ra.
Võ công của hai người đều là thượng tầng, người có thể khiến bọn họ bị thương trong Kinh Thành đã ít lại càng ít hơn.
“Ngươi biết sao? Bọn họ đích thực là bị tổn thương nội lực, Nhục Nghê, cái này làm sao mà chữa?” Đôi mắt Tiết Tịnh Kỳ sáng lên, Nhục Nghê cũng biết võ công.
“Vương phi, để ta thử truyền nội lực cho Vương gia xem sao?” Nhục Nghê xắn tay áo, như muốn tiến lên trước.
“Đợi đã…” Đằng sau đột nhiên truyền đến thanh âm của Lãnh Tước, cơ thể dần dần ấm lên của hắn đã hồi phục được một tia sức lực: “Nhục Nghê, công lực của ngươi và Vương gia cách biệt quá lớn, nếu như ngươi hấp tấp truyền nội lực cho Vương gia thì ngươi sẽ bị thương đó, mà Vương gia cũng không thể tiếp nhận nội lực của ngươi, hay là đợi Vương gia tỉnh lại rồi nói đi!”
Cũng phải, hai người không có nghĩ đến chuyện này, trái tim Tiết Tịnh Kỳ lại trầm xuống: “Nếu đã như vậy, vậy chúng ta cứ đợi Mặc Thanh tỉnh lại rồi nói!”
Cô từ từ đi đến trước mặt Thích Mặc Thanh, vắt một chút nước nóng lau trán cho chàng.
“Vương phi, ta bảo nhà bếp mang một ít tổ yến chưng đường phèn cho người nha? Lúc này vẫn còn lâu mới đến bữa tối, người ăn chút đồ để lót dạ đi?” Nhục Nghê biết thời gian mà mấy người này rời phủ, nghĩ chắc là luôn chữa trị cho Doãn Tiêu La ở trong Doãn phủ, ngay cả bữa trưa cũng quên rồi.
Tiết Tịnh Kỳ cũng không quay đầu lại, thanh âm có chút vô lực nói: “Không cần đâu, ta ăn không nổi.”
“Vương phi, người ít nhất cũng phải ăn chút đồ mới có thể chăm sóc cho Vương gia a! Nếu không ngay cả người cũng suy sụp rồi, ai chăm sóc cho Vương gia đây?” Nhục Nghê khuyên nhủ hết lời.
Tiết Tịnh Kỳ biết Nhục Nghê là có ý tốt, nhưng cho dù có bưng tới trước mặt cô, cô cũng ăn không nổi.
“Nhục Nghê, ta thật sự ăn không nổi đâu, đợi khi nào ta cần mới kêu ngươi được không?”
Nhục Nghê biết mình khuyên cô không được, chỉ đành thở dài, quay người ra ngoài cửa, đợi ở bên ngoài,
Trong phòng yên tĩnh, hơi nóng từng chút từng chút dâng lên, cứ như là đến một ngày hè nóng nực rồi vậy, Tiết Tịnh Kỳ cởi áo choàng bên ngoài, treo lên móc áo ở một bên, trên người chỉ còn lại bộ quần áo lông chồn mùa đông, động tác thuận tiện và gọn gàng.
Cô vừa lau thứ không biết là mồ hôi nóng hay là mồ hôi lạnh toát ra từ trên trán của Thích Mặc Thanh, vừa không ngừng thay vải, tay thì cứ không ngừng.
Ở bên kia, Lãnh Tước đang vận công thiền định, cảm giác ớn lạnh toàn thân vì truyền nội lực cho Thích Mặc Thanh lúc nãy đã biến mất, nội lực cũng đang từng chút từng chút một ngưng tụ lại, như thể mọi cơn bão đã trôi qua rồi, con thuyền không có chỗ dựa đã tìm được cảng tránh gió.