Từ sau khi nhận được mệnh lệnh của Gia Thành Đế phải tìm cho ra Ôn Vương, đầu tiên là Thích Mặc Thanh tra xét phủ đệ của Ôn Vương đến nghiêng trời lệch đất, dọa cho mấy phòng thị thiếp với Ôn Vương hoảng sợ đến hồn phi phách tán, cuối cùng cũng không phát hiện ra tung tích của Ôn Vương nên cũng không giải quyết được cái gì.
Tất cả mọi người đều không hiểu tại sao Thích Mặc Thanh lại muốn làm như vậy, Tiết Tịnh Kỳ âm thầm suy đoán trong lòng, có lẽ là vì để cho Ôn Vương biết chuyện phủ đệ bị đại loạn rồi tức giận mà quay về, càng không quay về mà lại càng không có chút tin tức nào.
"Vương gia, đều đã tìm khắp cả toàn kinh thành nhưng mà lại không tìm ra tung tích của Ôn Vương, rất có thể ngài ấy đã ra khỏi thành." Trên tay cầm bồ câu đưa thư không có tin tức đang ngồi trên ghế trong thư phòng, lưu loát nhanh chóng đưa tờ giấy kia qua cho Thích Mặc Thanh.
Thích Mặc Thanh chắp tay đứng ở phía trên, bóng dáng cao gầy lộ ra khí chất vương giả cao quý, chàng mở tờ giấy ra nhìn một chút, mặt không đổi sắc đặt tờ giấy trên ngọn lửa của ngọn nến đốt cháy hết hạn.
"Không thể nào tìm ra một người cố ý trốn đi được đâu, trừ phi có biện pháp để chính hắn xuất hiện thôi." Trong giọng nói của Thích Mặc Thanh lộ ra vẻ lạnh lùng không tầm thường, đầu ngón tay thon dài đang gõ trên mặt bàn được làm bằng gỗ lê có chạm khắc, ánh mắt quét nhìn về phía Lãnh Tước đang ngồi.
Lãnh Tước trầm ngâm một hồi, ánh sáng trong đôi mắt lóe lên một cái rồi biến mất: "Vương gia, ta biết nên làm như thế nào rồi."
Đi theo Thích Mặc Thanh lâu như vậy, đương nhiên là Lãnh Tước biết trong lòng của chàng đang suy nghĩ cái gì, Tiết Tịnh Kỳ hơi nghi hoặc nhìn biểu cảm đã suy tính từ trước ở trên mặt của Lãnh Tước, không biết là bọn họ đang mưu đồ cái gì.
Còn chưa lui ra ngoài, quản gia đã vội vàng chạy vào từ cửa, đánh gãy cuộc nói chuyện của mấy người bọn họ, đứng thẳng ở trước người của Thích Mặc Thanh, có chút vội vàng mà nói: "Vương gia, ở ngoài cửa ó một đôi nam nữ kỳ quái đến đây nói là muốn gặp ngài, trên vai của nam tử có vác một bó gai nói là chịu đòn nhận tội, mà thân thể của nữ tử kia lại không được tốt, vẫn luôn che lấy phần bụng ở bên trái, còn nói nếu như vương gia không chịu gặp bọn họ thì hãy đưa cái này cho vương gia nhìn."
Quản gia vừa dứt lời liền đưa tờ giấy của Đổng Hoán viết cho Thích Mặc Thanh xem.
Hai người yêu cầu được gặp mặt chắc chắn là Đổng Hoán và Đổng Nhã, ánh mắt của Tiết Tịnh Kỳ nhìn thoáng qua Lãnh Tước, vẻ mặt của hắn ta nhàn nhạt, dường như cũng không quan tâm cho lắm.
Đương nhiên là Đổng Hoán phải chịu đòn nhận tội rồi, vậy thì anh ta chắc chắn đã biết vô tình làm mình bị thương, còn cố giấu diếm cô ở trước mặt của Thích Mặc Thanh, lần này phải vạch trần mới được.
Thích Mặc Thanh mở tờ giấy ra xem, ở phía trên cũng chỉ có một hàng chữ ngắn gọn, đã trực tiếp đánh vào trong lòng của chàng.
"Lãnh Tước, trước tiên ngươi đừng đi, quản gia, để bọn họ vào đi." Thích Mặc Thanh đặt tờ giấy qua một bên, dặn dò nói.
Đổng Nhã và Đổng Hoán này là do chàng và Tiết Tịnh Kỳ đã đi du hành ở Ô Thành đánh bậy đánh bạ mà gặp nhau, không ngờ đến hôm nay còn có thể gặp lại.
Tiết Tịnh Kỳ nắm thực chặt chiếc khăn lụa ở trên cổ, vẫn không nhìn sắc mặt của Thích Mặc Thanh, chậm rãi bưng chén trà lên uống một ngụm.
Chỉ chốc lát, ở cửa liền truyền đến vài tiếng bước chân, cửa bị người khác đẩy ra, Đổng Hoán là người đầu tiên xuất hiện trong tầm mắt của tất cả mọi người, hắn ta mặc một bộ trường bào màu đen, vác trên lưng một bó gai, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gì, đi thẳng vào thư phòng.
Mà ở phía sau của hắn ta là Đổng Nhã không cam tâm tình nguyện đi theo, khi vào cửa thì nàng ta nhìn chằm chằm xuống mặt đất, không thèm nhìn bất kỳ người nào.
"Tham kiến Minh Vương, Minh Vương phi." Đổng Hoán quỳ một chân ở trên đất, thuận tay kéo theo Đổng Nhã không tình nguyện ở sau lưng, hai người cùng nhau quỳ gối ở trước mặt của Thích Mặc Thanh.
Đổng Hoán thì càng ngạc nhiên, lần trước gặp Thích Mặc Thanh ở Ô Thành thì chàng vẫn còn đang dựa vào xe lăn mà đi đường, bây giờ gặp lại vậy mà có thể đứng lên, người ở bên ngoài nghe đồn chân của chàng đã bị đứt gân chân chừng mười năm, tìm đại phu khắp thiên hạ cũng không có cách nào chữa khỏi được, nhưng mà bây giờ lại đang sống sờ sờ đứng ở trước mặt của hắn ta.
Thích Mặc Thanh nhìn hai người bọn họ một chút, ngoại trừ lần đó gặp nhau ở Ô Thành, giữa bọn họ cũng không có quan hệ gì, ánh mắt đen nhánh như mực của chàng quét nhìn về phía Đổng Hoán, giọng nói lạnh nhạt: "Đổng công tử, công tử làm như thế này bản vương không thể chịu được đâu."
Đổng Hoán cúi đầu nhìn mặt đất bóng loáng, phía trên phản chiếu hai bóng dáng mơ hồ, trong lòng của hắn ta đang suy nghĩ chẳng lẽ Thích Mặc Thanh lại cố ý hỏi như vậy? Hay là chàng thật sự không biết?
Trong lòng cân nhắc vài lần, mặc dù là không biết có phải là chàng đã biết hay là không, hắn ta vẫn nói: "Vương gia, có thể nói chuyện riêng với ngài vài câu được không?"
Thích Mặc Thanh gật gật đầu, vung ống tay áo lên cho tất cả mọi người đều lui ra ngoài, nhưng lại giữ Tiết Tịnh Kỳ ở lại, chàng không có gì để giấu diếm Tiết Tịnh Kỳ, cũng không cần thiết phải giấu diếm cô.
Đợi sau khi tất cả mọi người đều đã lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại một mảnh an tĩnh, trong không khí lơ lửng một loại khí tức quỷ dị.
Đổng Hoán cũng đã được kêu đứng lên, hắn ta đỡ Đổng Nhã ở sau lưng, thấy nàng ta không có chuyện gì thì sau đó mới nói: "Vương gia, hôm qua quả thật là do ta đã không đúng, ta không nên chất vấn y thuật của Vương phi, càng không nên ra tay, cho nên hôm nay ta đến đây để chịu phạt nhận tội."
Thích Mặc Thanh cái hiểu cái không, đôi mắt hẹp dài nhìn về phía Tiết Tịnh Kỳ ở đằng kia, chắc chắn là hôm qua đã xảy ra chuyện gì đó, cô cố ý giấu diếm không chịu nói, nếu như không phải hôm nay Đổng Hoán tìm đến cửa, có lẽ là chàng vẫn luôn mơ mơ hồ hồ.
"Tịnh Kỳ, nàng nói thử xem."
Cũng đã nói đến mức này rồi, Tiết Tịnh Kỳ cũng không có lý do gì để tiếp tục giấu diếm nữa: "Hôm qua Lãnh Tước đã dẫn ta đến tiệm thuốc Vinh Ký ở trong thành để học tập, kết quả gặp được Đổng Hoán và Đổng Nhã bị thương nặng, ta thấy là cũng đã từng gặp nhau một lần, cho nên liền ra tay cứu giúp.
Thế nhưng Đổng Hoán cũng không hiểu được cách chữa bệnh của ta, cho là ta muốn giết Đổng Nhã nên liền động thủ đả thương ta, thật ra thì cũng không có gì đáng ngại."
Lúc nói xong hai câu cuối cùng, ánh mắt của Thích Mặc Thanh bỗng nhiên nheo loại hai lần, ánh mắt nhìn về phía Đổng Hoán cũng trở nên lạnh lùng đến đáng sợ, hắn ta cũng dám làm tổn thương Tiết Tịnh Kỳ.
Thích Mặc Thanh đánh giá Tiết Tịnh Kỳ trên dưới một chút, chàng chậm rãi đi đến trước mặt của Tiết Tịnh Kỳ, bỗng nhiên tháo chiếc khăn lụa của cô xuống, quả nhiên phía trên có một vết đỏ đã sắp phai nhạt.
Lửa giận ở trong lòng của chàng đang không ngừng dâng lên, đôi mắt lạnh lùng quét nhìn về phía hai người bọn họ, đang muốn bùng phát thì bàn tay của Tiết Tịnh Kỳ nàng nắm thật chặt tay của chàng.
"Cút đi ra ngoài, Minh Vương phủ không tiếp đón người ngoài." Giọng nói lạnh lùng như băng truyền vào trong tay của hai người bọn họ, chàng đã cố gắng khắc chế suy nghĩ muốn đưa hai người bọn họ vào chỗ chết, nếu như không phải dựa vào mặt mũi của Tiết Tịnh Kỳ, chàng không biết là mình sẽ làm ra cái gì đối với bọn họ.
"Vương gia, ta đã biết sai rồi, nhưng mà ta biết tung tích của Ôn Vương, chỉ là gần đây Ô Thành vẫn luôn đại loạn, hi vọng là Vương gia có thể phái binh áp chế." Đổng Hoán vội vàng lên, hai mắt khẩn cầu nhìn về phía Thích Mặc Thanh.
Bọn họ thật vất vả mới thám thính được vị trí của Ôn Vương, thật vất vả mới trèo non lội suối từ Ô Thành đến kinh thành, trên đường lại phải trốn tránh kẻ thù truy sát đến mấy lần, trải qua thiên tân vạn khổ, thậm chí không để ý đến bị thương nặng mà đi đến Minh Vương phủ, chỉ vì dùng bí mật trong tay để đổi lấy một bộ phận binh lực dưới tay của Thích Mặc Thanh để đến cứu Ô Thành, cứu Thái Thú!
Thế nhưng một câu nói của Thích Mặc Thanh lại phá vỡ hi vọng mấy ngày liên tiếp của bọn họ: "Bản vương cũng có thể tra ra được tung tích của Ôn Vương, kế hoạch của ngươi đối với ta mà nói cũng không hề có tác dụng gì."
Trong lòng của Đổng Hoán lạnh lẽo, từng giọt mồ hôi lớn nhỏ rơi xuống từ trên trán của hắn ta, hắn ta lơ đểnh đưa tay lau đi, nếu như không nhận được sự cứu viện của Minh Vương thì hậu quả khó mà lường được.
Hắn ta cố gắng để cho mình bình tĩnh trở lại, khóe miệng chậm rãi nở một nụ cười lạnh buốt.
"Vương gia, ngài chẳng qua chỉ phái thêm thủ hạ đến các thành tìm kiếm, hoặc là dùng vật mà Ôn Vương quan tâm để uy hiếp hắn ta xuất hiện, không nói đến có đồ vật gì để Ôn Vương quan tâm hay không, cho dù là có đi nữa thì hắn ta chưa chắc sẽ xuất hiện đâu." Đổng Hoán phân tích mặt lợi và hại của chuyện này, nắm bắt tâm lý của Ôn Vương.
Biểu cảm trên gương mặt của Thích Mặc Thanh từng chút từng chút biến mất vô tung vô ảnh, nói từng câu từng chữ: "Vậy thì thế nào chứ? Nếu như là chuyện mà bản vương không muốn làm, thì ai cũng không có khả năng khiến cho ta thỏa hiệp."
Nếu như không phải chàng đau lòng cho Tiết Tịnh Kỳ, có lẽ lấy sự thông minh cơ trí của Đổng Hoán, hai người bọn họ rất có thể sẽ hợp tác với nhau.
Đổng Nhã thấy ca ca của mình cứ lặp đi lặp lại nhiều lần mà kinh ngạc, trong lòng cho rằng Thích Mặc Thanh không muốn giúp bọn họ, chỉ là cố ý làm nhục bọn họ mà thôi.
Nàng ta liền kéo lấy cánh tay của Đổng Hoán muốn lôi hắn ta ra khỏi cửa, nhưng mà Đổng Hoán lại không muốn bỏ qua cơ hội này, bỗng nhiên lại quỳ xuống.
"Vương gia, bây giờ cũng chỉ có ngài mới có thể giúp được ta, ta đã nghe đến tên tuổi của ngài từ lâu, lúc mà ta vẫn còn là thị vệ ở bên cạnh của Thái Thú, tuy rằng ngài có khiếm khuyết về thể chất, nhưng mà hành động của ngài đã khiến cho người trên giang hồ sợ hãi.
Từ nhỏ ta đã rất ngưỡng mộ ngài rồi, bây giờ bệnh tình của phụ thân ta trở nên nguy kịch, mà một nhóm tướng lĩnh của Ô Thành lại có chủ ý muốn đưa Nhã vào chỗ chết, ta bất đắc dĩ mới lặn lội từ Ô Thành đến đây chính là hi vọng vương gia có thể giúp bọn ta một lần." Đổng Hoán nói rất vội vàng, cảm xúc trong lời nói cũng không thể nghi ngờ.
Đây là lần đầu tiên mà Đổng Nhã nhìn thấy Đổng Hoán như thế này, cho dù là bất kỳ lúc nào, Đổng Hoán ở trước mặt của nàng ta đều là một bộ dạng uy phong lẫm liệt, bình tĩnh uy nghiêm.
Hắn ta có thể sai bảo quân ở trong thành, khiến cho tất cả mọi người đều phục tùng mệnh lệnh của hắn ta, mặc dù có đôi khi nghiêm khắc, nhưng mà chiều chuộng nàng ta có thừa, bao dung sự ngang ngược tùy hứng của nàng ta.
Lần này bệnh tình của phụ thân trở nên nguy kịch, một vài tướng lĩnh ở trong thành ngo ngoe muốn động, vì để áp chết bọn hắn, cho nên dành cho đi cầu cứu Thích Mặc Thanh.
Nhưng Thích Mặc Thanh là một người lạnh lùng vô tình như vậy, sao có thể trợ giúp bọn họ được đây?
"Ca, đứng dậy đi, chúng ta đi thôi.
Trên đời này có nhiều người như vậy, tại sao chúng ta phải đến đây để cầu xin hắn ta chứ?" Đổng Nhã đưa tay kéo Đổng Hoán ở dưới mặt đất, lại bị hắn ta bỗng nhiên hất ra.
"Tránh ra đi, nữ nhân thì biết cái gì chứ!" Đổng Hoán gấp đến độ hốc mắt cũng đỏ lên, vẫn quỳ ở trên mặt đất như cũ.
Tiết Tịnh Kỳ ở bên cạnh không nói một câu nào, chỉ vẫn chờ Thích Mặc Thanh đưa ra quyết định, nhưng mà cô rất chắc chắn có lẽ là chàng sẽ giữ bọn họ lại, dù sao trăm lợi mà không có một hại.
Nhưng mà Đổng Nhã lại giống như là phát điên vậy, ánh mắt hung ác nhìn Tiết Tịnh Kỳ, hoàn toàn quên mất hôm qua là ai đã cứu nàng ta một mạng, rút cây trâm ở trên đầu xuống liền chuẩn bị xông đến đến trước mặt của Tiết Tịnh Kỳ đâm cô.
Ánh mắt của Thích Mặc Thanh ngoan độc nhìn chằm chằm vào hành động của Đổng Nhã, quả thật là muốn chết rồi.
Vào lúc mà chàng muốn tiến lên phía trước để ngăn lại, lại nghe thấy âm thanh của vật bén nhọn đâm vào trong da thịt, không biết từ lúc nào Đổng Hoán đã cản ở trước mặt của Tiết Tịnh Kỳ, mà cây trâm kia đâm thẳng cắm vào trong vai của hắn ta.
Máu đỏ tươi nhỏ xuống bàn tay của Đổng Nhã rồi rơi xuống mặt đất, may mà sức lực của nàng ta không lớn, cũng chỉ dùng một cây trâm.
Có điều là hô hấp của Đổng Hoán đã hỗn loạn, nhưng thần trí vẫn tỉnh táo như cũ, hắn ta lại quỳ xuống một lần nữa.
"Cầu xin Vương gia giúp bọn ta một tay."
Không phải vì sự giúp đỡ của Thích Mặc Thanh mà đạt được chức vị Thái Thú, cũng không phải vì muốn đưa những người đã hãm hại hắn ta vào chỗ chết, mà là vì niềm tin ở trong lòng của hắn ta, vì lời thề mà hắn ta đã từng hứa.