Tần Như Thương vỗ vỗ tay, phủi sạch lớp bụi dính lên từ hòn đá.
Tên thị vệ ngửa mặt té xuống, sau ót nện trên mặt đất một cái thật mạnh, máu tuôn ra lênh láng, người cũng không còn thở.
Tần Như Thương nhún nhún vai, đối với việc này sắc mặt không có nửa phần cảm động.
Tin tức đã nắm giữ, thì người cung cấp cũng không cần thiết tiếp tục sống.
Trưởng quan Bộ Quốc Phòng luôn luôn nhắc nhở các nàng, muốn bảo đảm an toàn cho bản thân, tuyệt đối không thể có chút xíu nhân từ.
Huống chi người này vốn là muốn đưa nàng vào chỗ chết, khó dễ đầu tiên là do con người, còn thành công hay thất bại, cơ hội sống chết đều có năm mươi phần trăm.
Ba người một lượt bị mất mạng, Như Thương chuẩn bị xử lý thi thể, một khắc cũng không ngừng.
Trướt mắt không có cách nào để xử lý gọn gàng, chôn sâu lại càng không thể.
Nàng tìm được một cái khe bên cạnh núi giả trong rừng, nghĩ tới liền kéo ba người chết vào bên trong, tạm thời giấu người trước rồi hãy nói.
Dù sao cũng bỏ đi trước khi bị phát hiện, vả lại nếu như bị phát hiện, nói không chừng đến lúc đó nàng đã rời khỏi Vương Cung.
Tần Như Thương nhìn như nữ tử gầy yếu mười sáu tuổi, nhưng mà khí lực lại lớn đến kinh ngạc.
Cho dù trong nháy mắt bộc phát sức lực ra ngoài, hay là dự trữ một thân thể lực, không phải người bình thường có thể so sánh hay nghĩ đến.
Không phí bao nhiêu sức lực, ba xác chết lập tức bị lôi vào giữa khe hở một tòa núi đá, sau khi vội vàng làm xong tất cả, lại nhặt một số đá vụn lấp lại chỗ hở còn trống.
Trên đường lưu lại vết máu, chẳng qua cũng là lãnh thổ sa mạc, khi gió lớn thổi lên lớp đất cát thật dầy trên mặt đất quét đến đâu thì vết máu cũng đều phân tán đi không còn tung tích.
Nàng vòng trở ra ngoài, dự định muốn đi xem chỗ cúng tế một chút.
Nhưng vừa mới đi ra, đột nhiên thấy một đoàn tướng sĩ Tây Dạ ở trên đường lúc nàng đến, một người cầm đầu đang lớn tiếng kêu:
"Đều phải mở mắt to lên một chút! Nhìn thấy người mặc váy áo màu đỏ, giết không cần hỏi!"