"Tất nhiên biết!" Tây Dạ Vương hít một hơi thật sâu, như để tăng thêm can đảm cho mình. "Cô Vương nghĩ, thời gian qua để một mình Vương Hậu xử lý hậu cung, thật sự không đành lòng. Cô Vương làm như vậy cũng vì muốn tìm người phụ giúp Vương Hậu, để Vương Hậu có nhiều thời gian hơn làm bạn với Cô Vương. Như vậy không được sao?"
Như Thương có cảm giác cánh tay của Tây Dạ Vương đang ôm nàng khẽ run, không phải bởi vì nàng quá nặng, chẳng qua đây là biểu hiện sợ hãi.
Qua lời nói của Vương và Vương Hậu, tuy rằng Tây Dạ Vương có vẻ chiếm hết ưu thế, nhưng nàng nhìn ra được điều cũng không dễ dàng.
Suy nghĩ thật lâu, thì ra Tây Dạ Vương bị thê tử cai quản rất nghiêm, ngày bình thường nhất định là đối với Vương Hậu này vừa thương vừa sợ.
Không biết có phải hôm nay gặp được nàng thật sự xinh đẹp, cho nên mới có lá gan nổi lên sắc tâm hay không?
Như Thương thầm than trong lòng, tự nói nàng đi nước cờ này không ổn rồi!
Ngàn tính vạn tính, nhưng không tính ra Tây Dạ Vương là một quả hồng mềm, cũng không biết lần tính toán này, cuối cùng sẽ có kết quả gì.
"Vương Thượng!" Giọng nói thê lương của Vương Hậu lại truyền đến, hai mắt quyến rũ giờ đây trừng thật to, tất cả còn lại chỉ là cay độc với nham hiểm, không có nửa phần quyến rũ xinh đẹp. "Nữ nhân này được chọn làm vật phẩm để cúng tế thần linh, sao Vương Thượng có thể chiếm làm của riêng?"
Nàng nói ra đạo lý của mình, không chỉ như thế, thậm chí còn mang theo uy hiếp nói:
"Tự mình cất giữ vật phẩm cúng tế, Vương Thượng làm như vậy sẽ gặp báo ứng!"
Lời nói này đối với Vua của một nước cũng được coi như đại nghịch bất đạo, Tây Dạ Vương tức giận đến mức run rẩy nhưng vẫn cố kiềm nén lửa giận, bởi vì không có dũng khí trực tiếp trở mặt với Vương Hậu.
"Vương Hậu nói lời ấy sai rồi!" Hắn nghiêng người đi về phía vết máu trên mặt đất, đó là máu của tỳ nữ vừa rồi khi bị rắn vàng ăn, ngoài những thứ này, ngay cả xương cốt nữ hài kia cũng không còn. “Thần rắn có lựa chọn của mình, hơn nữa còn rất hài lòng. Nếu đó là tâm ý của thần linh, Cô Vương cần gì phải làm ngược lại?"