Mọi người không thấy rõ Như Thương bị vứt đi ra ngoài thế nào, tường thành cao như vậy, nếu nàng té thẳng xuống, không có gì giữ lại sẽ trực tiếp ngã chết.
Đừng nói chi phía dưới còn có mấy vạn quân địch, không tốt người sẽ bị ngũ mã phanh thây, hoặc là bị chà đạp đến nỗi ngay cả xương cũng không còn.
Có người rất kích động, liều mạng muốn tìm được người ám hại Tần Như Thương chặt hắn làm trăm mảnh.
Mọi người tuy tiếp xúc với Như Thương không nhiều lắm, nhưng bản lãnh của Như Thương đủ làm cho người ta coi nàng như thần tiên mà cung phụng, huống chi nàng còn xinh đẹp đến mức nhật nguyện đối mặt cũng thấy xấu hổ.
Người nọ cũng không hàm hồ, đoản đao vung mạnh mấy cái, cũng lập tức xông về phía trước hỗn chiến với đám người kia.
Tình cảnh lúc này rõ ràng là Đông Thục nội chiến, mọi người đã không để ý phía dưới còn có mấy vạn đại quân, người mình đánh người mình, náo nhiệt rối tinh rối mù.
Lại nói Tần Như Thương ngã xuống, nàng cố gắng vận khí mạch phi thân lên.
Nhưng dùng sức đề khí, nhưng lại vị tanh ngọt trào lên.
Người tâm ma rối loạn không có biện pháp chuyển tinh lực, Tần Như Thương lúc này trừ bỏ nhìn mặt đất cách mình càng ngày càng gần ra, thì không làm được gì.
Một khắc lúc sắp rơi xuống đất, thậm chí nàng nhắm hai mắt lại.
"Chờ chết" Hai chữ này lần thứ hai xuất hiện trong sinh mệnh của nàng, lần đầu tiên, chính là lúc đối mặt với nham thạch nóng chảy ở Xích Liệt Sơn.
Nhưng số mạng ở lúc ngươi không phòng bị xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cũng sẽ có ngoài ý muốn vui mừng.
Giữa lúc chỉ mành treo chuông, chợt có một bóng trắng lao tới, chính xác nâng thân hình Như Thương.
Sau một khắc, cũng không thấy người nọ đề khí, giống như người hoàn toàn tự nhiên bay lên, sau hạ xuống đất đưa người trở về!
Như Thương không mở mắt nhìn, đối với người này, không cần dùng mắt, nàng chỉ cần ngửi hương trúc nhè nhẹ tự nhiên phát ra trên người hắn là có thể nhận ra.
Áo trắng hương trúc, nhẹ như nước. Trên đời này chỉ có Tiêu Phương!