Tần Như Thương có chút kinh ngạc, không phải bởi vì sự phát hiện này mà là nhiều kinh ngạc, kỳ quái ở chỗ nếu hắn có thể trà trộn ra khỏi Tây Dạ Quốc đi đến biên giới Hách Thành Đông Thục, vậy tại sao còn phải trở về làm con tin?
Mặc kệ là vụng trộm lén đi, hay là quang minh chính đại mà đi, ít nhất cũng nói rõ là hắn có khả năng rời khỏi Vương Cung, vậy tại sao không mượn cơ hội này bỏ chạy trở về đất nước của mình?
Nàng lại ngẩng đầu lên nhìn mặt của Cô Độc Chứng, nhưng đối phương vẫn trong trạng thái nhắm mắt, làm cho nghi ngờ trong lòng Tần Như Thương càng ngày càng nhiều hơn.
Có thể là hắn sợ khi hắn rời đi sẽ chọc giận đến Tây Dạ, từ đó mang đến tai họa cho Đông Thục. Nhưng là rất kỳ quái, theo Như Thương nhận thấy, người này tuyệt đối sẽ không có ý thức đi lo lắng cho người khác.
Trong thế giới sinh tồn của hắn, với tác phong làm việc riêng biệt thì mọi người luôn được bao bọc ở ngoài, giống như ở trong sa mạc cứu người xong liền lập tức biến mất, làm cho không ai hiểu.
Có lẽ là do nàng cùng lúc đi theo, người kia vốn ngồi ở trên ghế dựa nhắm mắt cảm giác ra được khác thường, lập tức liền mở ra nửa mắt nhìn về hướng nàng.
Vào lúc không biết có nên gọi hắn tỉnh hay không, thì thấy hắn chủ động nhìn lại, Tần Như Thương đúng là thở phào nhẹ nhõm, sau đó miễn cưỡng nở ra một nụ cười:
"Này!"
Nàng không biết phải chào hỏi như thế nào, ném ra một chữ như vậy.
Ánh mắt Cô Độc Chứng trực tiếp chiếu vào trên mặt của nàng, không nổi lên một chút gợn sóng. Hắn từ lâu đã biết các nàng là vũ cơ được tiến cung, gặp nhau ở chỗ này cũng không có gì đáng kinh ngạc quái lạ.
Nhưng khi ánh mắt của hắn di chuyển đến vẻ mặt nửa cười mà như không cười của Như Thương, vốn là mắt hơi mở bỗng nhiên trợn to.
Phản ứng như vậy đối với Cô Độc Chứng mà nói, thật sự là có chút kích động, Như Thương bị hắn làm cho giật nảy mình, theo bản năng lui về sau một bước, cũng không đi cùng ghế trúc về phía trước nữa.