Đoàn người Chử Thiên Minh chọn hoàng cung trong thành Thục Đô đặt chân, khi hai hắc y nhân đưa Như Thương đi thì nàng lại đột nhiên nói:
"Vậy Ẩn Nguyệt các đâu?"
Hai người kia vui vẻ đáp:
"Cũng ở trong hoàng cung!" Lời nói này rất kiêu ngạo, "Thật không nghĩ tới có một ngày chúng ta cũng có thể lấy hoàng cung làm nhà!"
Như Thương thầm nói Vạn Sự Thông quả nhiên có đầu óc làm ăn!
Thục Đô thành này nếu thuộc về một mình Chử Thiên Minh, thì hoàng cung này đương nhiên không còn là của hoàng gia nữa.
Hoàng cung quá lớn, nhìn đâu cũng thấy lãng phí, lấy ra một góc cho Ẩn Nguyệt các xây tổng bộ, thật đúng là món hời.
Nàng được hai người kia đưa vào hoàng cung, mãi cho đến chỗ người mình ở, gặp Quỷ Đồng nhìn nàng cao hứng hô "Như Thương tỷ tỷ", hai hắc y nhân lúc này mới yên lòng rời đi.
Lúc này trời đã tối hẳn, cả tòa thành Thục Đô cũng tiến vào trạng thái đề phòng nghiêm nghặt.
Trong hoàng cung này khắp nơi bày ra ám tuyến, bảo đảm an toàn của chủ nhân.
Nàng nhìn thấy Quỷ Đồng đang triệu tập người xách thứ gì, một rương lại một rương, là từ trong một căn phòng trong hầm mang ra.
Thấy nàng nghi ngờ, Quỷ Đồng chủ động giải thích:
"Những thứ này đều là hoàng thượng năm đó giấu trong cung, bây giờ bảo chúng ta chuyển ra, có thể mướn thêm nhiều người tài ba!"
Như Thương rên lên một tiếng, không nói gì.
Vừa quay đầu, lại thấy Vạn Sự Thông vội vã xông về phía nàng.
Hai người không vội ôn chuyện, Thẩm Ngọc đến trước mặt chỉ hơi gật đầu, sau đó vội nói:
"Cô nương cuối cùng đã đến rồi! Có mật thám báo lại, tối nay giờ tý Thái Tử muốn công thành. Trừ đại quân, bọn họ vẫn còn đổ kín dầu bên ngoài thành Thục Đô, xem ra là muốn hỏa công!"
"Đại quân có bao nhiêu người?"
"Chín vạn!"
Sau khi nghe xong, Như Thương lắc đầu than khổ.
Hỏa công hay không hỏa công, đối với Như Thương mà nói không là cái gì, nàng lo lắng là đại quân kia.
Giang hồ nhân sĩ Ẩn Nguyệt các tập kết tất nhiên là không ít, theo lời hai hắc y nhân dẫn đường, ít nhất cũng có năm trăm người.