Lời của Tiêu Phương khiến Như Thương thật bất ngờ, vô cùng ngoài ý muốn!
Nhưng cẩn thận ngẫm lại, quả thật điều này cũng không phải quá khó đoán.
Chỉ là nàng luôn vẫn không để ý vấn đề Mai Mai là nam hay nữ, mới bắt đầu quen biết thì cho rằng đó là nam tử, vì vậy vẫn luôn cho nàng là nam tử.
Bây giờ nghĩ lại, giọng nam nhân sao có thể tinh tế như vậy.
Mặc dù coi như là tin tức không nhỏ, nhưng đối với Như Thương mà nói, chuyện này không đả động được thần kinh của nàng chút nào.
Cuộn giấy trong tay rất dầy, giống như một tờ giấy rất to cuốn thành.
Nàng run rẩy mở cuộn giấy ra mặt giấy dày đặc chữ viết đen như mực, khiến nàng hoa mắt một lúc.
Nhưng, mắt hoa nữa, vẫn có thể học hiểu chữ trên đó.
Mắt hoa nữa, vẫn có thể hiểu ý tứ trên đó.
. .....
Tin là Mai Mai viết, giống như văn tường thuật, ngôn ngữ thật thà, nhưng cũng nói rõ những chuyện đã phát sinh mấy tháng qua.
Trong đó nói vào một ngày hơn năm tháng trước, Chử Thiên Minh cõng một cỗ thi thể trở về hoàng cung Tấn Dương, chạy thẳng tới chỗ hoàng đế —— Nam thư phòng.
Mai Mai và Quỷ Đồng đã khỏi bệnh, nghe được tin tức này không an tâm, lập tức đuổi theo.
Lúc ấy Chử Thiên Minh để thi thể kia xuống, rất là trịnh trọng dập đầu ba cái với hoàng đế, trước gọi Nhị thúc, sau gọi phụ hoàng.
Bí mật năm đó của Đông Thục quốc bị vạch trần, Liên phi tại Liên viện tự sát. Chử Thiên Minh giữ linh cữu Liên phi bảy ngày bảy đêm, cuối cùng té xỉu trước ngọc quan Liên phi.
Văn võ cả triều lúc bắt đầu không chấp nhận nổi, có một bộ phận khơi mào náo luôn, muốn phế hoàng đế.
Nhưng cuối cùng có Chử Thiên Minh bệnh nặng mới khỏi trấn thủ, sau đó hoàng đế chính miệng đáp ứng sẽ truyền ngôi cho hắn, lúc này mới có thể đè ép biến cố này xuống.
Nhưng biến cố này vừa lặng, lại có một đội quân kì lạ đột nhiên đột kích.
Đó là kẻ tự xin đi Tế Châu – Tiền thái tử!