Hắn không biết đến tột cùng nên tin người nào, nhưng cũng biết người sắp mất kia nói có đạo lý.
So với lời Liên phi, vẫn đáng tin hơn.
Mấy người đang thổn thức, lão hoàng đế thở ra một hơi, cuối cùng đi đến tây thiên.
Chử Thiên Minh cũng không quá khổ sở, nói là phụ thân, nhưng trên thực tế lại không khác người xa lạ là bao.
Nhưng vẫn có một loại buồn rầu dâng lên lồng ngực, không thoát ra được cũng không ép xuống được.
Hắn hao hết tâm lực tìm về phụ thân, sau khi nói cho hắn sự thật không dễ chấp nhận lập tức buông tay nhân gian.
Thậm chí hắn cũng không gọi ông ấy một tiếng phụ thân, hoặc là phụ hoàng.
Thân tình bất chợt ùa về, lại đột nhiên biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của hắn.
Điều này làm cho Chử Thiên Minh có chút không biết làm sao...
Theo bản năng nhìn về phía Như Thương, giống như muốn tìm được một chút an ủi từ nàng, cũng muốn để cho nàng đưa ra chủ ý.
Như Thương biết tâm ý của hắn, nhưng trước mắt cũng không có cách xử lí thích hợp.
Một tay nàng ôm chặt người đã lâm vào hôn mê nhẹ - Tiêu Phương, một tay lại nắm lấy cổ tay Chử Thiên Minh, sau đó nói:
"Ta phải đưa hắn về, trở về Tần Lĩnh. Ta không thể để cho Tiêu Phương chết!"
Hắn than nhẹ, nhưng cũng không thể phản bác.
"Đi đi!" Chử Thiên Minh mệt mỏi mở miệng, xoay người, hắn nâng thi thể của phụ thân lên trên lưng."Ta cũng muốn đưa phụ thân hồi cung, dù sao cũng phải hậu táng."
Dứt lời, xoay người rời đi.
Như Thương chỉ nhìn theo bóng lưng dần dần đi xa, đột nhiên mở miệng, lớn tiếng nói:
"Chử Thiên Minh ngươi phải chờ ta! Trị khỏi cho Tiêu Phương ta sẽ quay trở về! Ngươi nhất định phải chờ ta!"
Nơi đó không có chút hồi âm, chỉ có hai bóng lưng trùng điệp càng lúc càng xa.
Mà Tiêu Phương đang bị nàng ôm thật chặt lại có động, một tay chặt chẽ bắt được vạt áo của nàng.
Bách biến công tử lần đầu tiên đối với người khác sinh ra sự nương tựa như vậy, nhưng cũng hiểu được, phần nương tựa này sợ là sẽ không lâu dài.