"Con trai, thật xin lỗi!" Cuối cùng ông ấy từ từ mở miệng, vốn là người nên đứng hàng cửu ngũ, vào giờ phút này lại già nua sắp thành tro.
Nói là huynh đệ song sinh, nhưng người trước mắt so với hoàng đế đang ở trong hoàng cung Tấn Dương nhìn già hơn cả chục tuổi.
Chử Thiên Minh không biết nên nói gì, vốn là người không giỏi biểu đạt lúc này chỉ phải tiếp tục lắc đầu.
Như Thương không nhìn nổi, lập tức thay hắn mở miệng, nói:
"Bá bá, Thiên Minh nói, hắn không trách người!"
Một câu nói, lại khiến cho nước mắt trong mắt đối phương càng tuôn ra mãnh liệt.
Nước mắt không ngừng rơi, người đó lại quay ra nhìn Tần Như Thương.
Chẳng những nhìn về phía nàng, còn vươn tay kia ra, giống như muốn kéo ống tay áo của nàng.
Như Thương đưa cánh tay qua, lại thấy ông ấy run rẩy bắt được, sau đó mở miệng nói:
"Ngươi muốn tìm Thầm Châu? Ngươi cũng muốn tìm Thầm Châu đúng không? Thật xin lỗi! Vốn đã đáp ứng Tiêu tiên sinh giúp ta, ta sẽ cho ngươi mượn dùng Thầm Châu, nhưng bây giờ, bây giờ ——"
Như Thương chợt giật mình một cái, theo bản năng lại hỏi:
"Bây giờ thế nào? Người từng thấy Thầm Châu rồi sao?"
Người nọ bị nàng hỏi vậy liên tiếp than nhẹ, thở dốc, thở mấy hơi thở mới có thể dịu lại.
"Không có Thầm Châu! Đáng tiếc không có Thầm Châu!" Khi ông ấy mở miệng lần nữa, không ngờ lại là một câu này.
Trong lòng Như Thương "Lộp bộp" rơi xuống, cảm giác như đã có chuyện không tốt xảy ra, không nghĩ tới vật mình coi như tính mạng dốc sức tìm kiếm lại... Không có, không có?
"Không có là có ý gì?" Nàng không hiểu.
Đối phương đáp:
"Không có chính là không có! Trên đời này không còn Thầm Châu nữa! Vật đó vốn không phải vật trên trần gian, ta động, cho nên bị ông trời trừng phạt!"
Lời của ông ấy có chút khó hiểu, Như Thương không hiểu rõ, Chử Thiên Minh lại càng không hiểu.
Đến lúc đó Tiêu Phương chủ động nói, lúc này mới gỡ bỏ được nghi ngờ trong lòng hai người: