Hơn một nửa người Tiêu Phương đã được kéo ra ngoài.
Tai ương động đất mang đến đã khiến công tử văn nhã như hắn hoàn toàn mất hết bộ dạng như tiên, thậm chí trên mặt của hắn còn có vết thương do bị đá vụn quẹt qua, chảy ra từng vệt máu.
Như Thương nhìn trong mắt, lòng như muốn vỡ nát.
Nàng bắt buộc mình không được khóc nữa, càng không ngừng dùng hai tay đã sớm nhuộm đầy máu tươi tiếp tục đào bới trong đất, càng không ngừng lớn tiếng kêu:
"Tiên sinh! Tiên sinh! Ngươi mở mắt ra nhìn A Thương đi! Tiêu Phương —— Ngươi mở mắt ra nhìn ta đi!"
Vừa nhìn người bị chôn đã kiệt quệ hơn phân nửa thể lực, ngay cả động tác mở mắt nho nhỏ cũng phải cố hết sức.
Như Thương không dám nghĩ lúc bọn hắn ở phía dưới cổ mộ trải qua động đất, tình cảnh vậy sẽ như thế nào nàng căn bản không dám tưởng.
Khiến Tiêu Phương bị thương thành như vậy, có thể thấy được tình huống lúc đó tuyệt vọng đến mức nào.
Nàng la lên khiến Tiêu Phương chậm rãi mở mắt ra, trong giây phút bốn mắt nhìn nhau, vốn đã suy yếu tới cực điểm, Tiêu Phương lại liều mạng dùng sức mở miệng, nói ra một câu:
"A Thương, đừng khóc!"
Hắn nói chưa dứt lời, Như Thương càng khóc to hơn!
Tiêu Phương than nhẹ, quay sang Chử Thiên Minh, nói:
"Nhanh lên một chút, tay kia ta đang nắm hoàng thượng! Không đào lên được ta cũng không trụ nổi!"
Cho dù là trong thời khắc nguy cấp này, giọng nói của Tiêu Phương vẫn vân đạm phong khinh như vậy.
Mũi Chử Thiên Minh đau xót, trịnh trọng cúi đầu, nói:
"Tiêu tiên sinh, cám ơn ngươi!"
Hai người lại bắt đầu tiếp tục đào bới, khi sắp đưa được hai người bị chôn sâu ra ngoài thì Như Thương lại có xung động muốn quỳ xuống đất cảm tạ ông trời!
Cảm tạ trong lúc đó không xảy ra động đất quá lớn, bằng không, rất có thể tất cả đều trở thành kiếm củi ba năm thiêu rụi một giờ.
Người đang được Tiêu Phương cố gắng kéo lên, Chử Thiên Minh nhận ra.