Nàng giống như phát điên dùng sức vươn cánh tay về phía bên kia, có cây tùng xanh biếc đổ xuống thẳng trên cánh tay của nàng—— Cô Độc Chứng không chút suy nghĩ, trực tiếp đưa cánh tay của mình qua thay nàng ngăn lại một kiếp!
Trong tiếng nổ lớn, Như Thương tựa hồ nghe được tiếng xương cốt Cô Độc Chứng vỡ nát.
Giọng nói kia giống như một đoạn xương gãy cắm vào trái tim của nàng, vô cùng vô cùng đau đớn.
Động đất dần dần yếu đi, Như Thương ôm cánh tay Cô Độc Chứng, trong lúc đó nước mắt rơi như mưa.
Nàng nói:
"Thiên Minh, ta cho là ta rất ngu ngốc, nhưng ngươi so với ta còn ngu ngốc hơn!"
Lúc này Cô Độc Chứng chỉ có thể dùng một cánh tay ôm bả vai nàng, sức lực cũng không giảm, thậm chí so với dùng hai cánh tay còn chặt hơn.
Hắn nói:
"Ta không thể nhìn ngươi bị thương ở trước mắt ta, từ lúc bắt đầu đã vậy!"
Cánh tay bị cây tùng đập vào truyền đến đau đớn thấu xương, lại bị hắn cố nén vào, trên mặt không thấy nửa điểm khác lạ.
Cuối cùng động đất cũng đã ngừng.
Bốn phía không thấy sắc trời, bụi đất cuồn cuộn quét đến, thổi đến khiến hai người không mở mắt ra nổi.
Thật vất vả chờ đợt gió này đi qua, Chử Thiên Minh vội vàng cắn răng đứng dậy.
Trải qua sự giày vò lần này, trên người hắn đầy vết thương, tuy không đến nỗi bỏ mạng nhưng thật sự cũng không nhẹ chút nào.
Như Thương muốn xoay người đến đỡ hắn, nhưng thấy hắn lắc đầu một cái, nói:
"Nhanh vào Hoàng Lăng xem một chút!"
Hai người loạng choạng vội chạy tới chỗ vốn là Hoàng Lăng, vốn có vòm đá nhô ra, vậy mà trước mắt đã có hơn nửa chìm vào dưới đất.
Luôn luôn bình tĩnh như Chử Thiên Minh, lúc này cũng hít vào một ngụm khí lạnh, bàn tay đang nắm tay Như Thương cũng bắt đầu hơi run rẩy.
Động đất đi qua, dư âm cũng không ngừng, hai người nhìn kĩ nơi này trong chốc lát, cả vùng liên tục đảo lộn lại rùng lên mấy lần rung động.
Như Thương nắm chặt tay Chử Thiên Minh, nhìn phế tích mờ mịt trước mặt, trong mắt là tuyệt vọng, nhưng vẫn chống đỡ tin tưởng vào bản thân "Tiêu Phương sẽ không chết”.