Nhưng mà, ông trời cũng không cho nàng quá nhiều thời gian suy nghĩ.
Khi ngựa của bọn họ tiến vào phạm vi cổ mộ Đông Thục, Như Thương vừa ngẩng đầu, lại thấy vùng trời trên đỉnh đầu bắt đầu có biến hóa khác thường.
Bọn họ chạy vội suốt cả một ngày một đêm, lúc này nên là đêm khuya yên tĩnh, nhưng lại chẳng biết vì sao bầu trời vốn đen như mực không có cả một ánh sao nay lại bắt đầu từng mảng trắng bệch.
Trắng đó không phải biểu hiện trời sáng, Như Thương quan sát một chút, lập tức nhận ra đó là tầng mây dầy cộm nặng nề đang đè ép xuống.
Những đám mây đó kéo thành một đường thật dài, phần đầu là màu trắng, càng kéo về sau từ từ chuyển dần sang màu đỏ.
Theo hiện tượng thiên văn quỷ dị, cuồng phong xung quanh cũng bắt đầu tàn phá.
Nhưng kỳ quái là, gió to lớn như thế, lại không có ảnh hưởng một chút nào đến những đám mây trên bầu trời.
Đều nói mây theo gió, dù đi không nhanh, nhưng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.
Vậy mà lúc này mây và gió lại hoàn toàn không liên quan, dù là cuồng phong, cũng vẫn đứng yên ở đó không nhúc nhích.
Đương nhiên, dù không đi theo gió, nó vẫn tự dịch chuyển.
Rất nhiều đám mây hình dạng đường thẳng dần dần nổi lên gợn sóng, giống như một chiếc quạt xòe ra trên trời!
Những đám mây đó đều hướng về cùng một chỗ, nếu như nàng đoán không làm, nơi đó chính là cổ mộ Đông Thục!
Như Thương thầm nói không tốt!
Hiện tượng thiên văn quái dị này giống như điềm báo trước của động đất.
Mà ở cổ mộ Đông Thục, chính là trung tâm động đất.
Nàng lập tức dừng ngựa, giơ tay lau giọt mồ hôi trên trán.
Chỉ trách mình sơ sót, ngay từ mấy tháng trước lúc đẩy lui Tây Dạ, trên trời cũng đã có biểu hiện quái dị.
Bầu trời bình thường sẽ không đỏ như vậy, lúc ấy nàng cảm thấy có chút kỳ quái.
Chỉ là sau đó cũng không có chuyện gì lớn xảy ra, từ từ đã quên.
Lẽ ra khi đó nên cảnh giác, hiện tượng kỳ quái không phải sẽ biểu hiện ra ngay lúc đó, có thể kéo dài mấy ngày, có khi kéo dài mấy tháng!