"Như Thương ngươi suy nghĩ một chút, nếu như thuốc kia thật là do Tiêu Phương cho, hắn còn có thể ở lại chỗ này chờ ngươi đến tìm sao? Hắn chắc chắn đoán được ngươi sẽ nhận ra nguồn gốc của thuốc? Cho nên ta có thông báo hay không, thì kết quả cũng giống nhau mà thôi! Hắn đã cố tình trốn ngươi, ngươi đương nhiên sẽ không tìm được!"
Như Thương giận đến cắn răng, ép buộc mình hít sâu ba lượt, lúc này mới coi như ổn định tâm trạng.
Nàng biết bộ dáng như vậy hết sức không tốt, mỗi lần vừa gặp chuyện có liên quan đến Tiêu Phương, nàng đều sẽ mất tỉnh táo.
Mặc dù trước nàng cũng sẽ vẫn hành động như vậy, nhưng vọng động lớn hơn lý trí quá nhiều.
"Thật xin lỗi." Nàng nhận sai trước, cũng không biết là nói với Cô Độc Chứng, hay Liên phi.
Có một giọng nói mang theo thản nhiên ưu sầu truyền tới:
"Đang tìm cái gì?" Là Liên phi.
Lúc này Cô Độc Chứng mới chuyển sự chú ý sang phụ nhân trước mặt, nghênh đón ánh mắt đó, cũng phải liều mạng khống chế mới có thể nhịn được xung động âm thầm dâng lên trong lòng.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Liên phi sau khi hồi cung, trong trí nhớ cũng là lần đầu tiên đối mặt với mẫu thân ruột của mình.
Hắn không biết xúc động vừa rồi có ý nghĩa gì, có phải muốn bổ nhào lên phía trước gọi to một tiếng "Mẫu thân", hay là muốn hỏi nàng một câu tại sao khi hắn trở về cung nàng lại không chịu gặp hắn.
Nhưng cuối cùng cũng không nói gì, không làm gì.
Hắn chỉ khẽ gật đầu một cái với Liên phi, coi như là hành lễ, sau đó trên mặt lại hiện lên vẻ đạm mạc dửng dưng.
Trong lòng Liên phi có chút đau đớn, thông qua mi tâm hơi nhíu lại của nàng truyền vào trong mắt của Cô Độc Chứng, coi như cho hắn một chút an ủi nho nhỏ
"Tìm Tiêu Phương!" Lúc này giọng của Như Thương truyền đến, sau đó hỏi lại Liên phi."Hoặc là nói... Tìm chủ nhân chai thuốc này!"
Lấy bình sứ trong tay đưa đến trước mắt Liên phi, nhưng không cho đối phương cầm, chỉ tự mình cầm lên cho nàng nhìn.