Trong lúc nhất thời, ngay cả Cô Độc Chứng cũng không có ý kiến.
Mấy người đuổi nha hoàn đi ra ngoài, lại liên tục dặn dò tuyệt đối không được lan truyền chuyện này đi ra ngoài, Mai Mai không yên tâm sai hai con hổ bảo vệ cửa viện, lúc này mới quay người trở lại.
Ba người nhíu mày nhìn về phía Quỷ Đồng hôn mê bất tỉnh cũng đã sắp trở thành một pho tượng, cho đến đêm khuya, đến lúc ngoài cửa sổ không còn bất kì một tiếng động nào, lúc này Như Thương mới chủ động đi thắp một cây nến, sau đó suy nghĩ một chút, mở miệng nói:
"Những ngày gần đây, ta luôn cảm thấy Tiêu Phương đang ở bên cạnh ta. Ta đi nơi nào tìm đầu mối về Thầm Châu, hắn cũng đi theo. Có lúc không phải hắn đi theo ta, mà là ta đến chỗ nào, là có thể cảm thấy hắn cũng vừa ở đó!"
Mai Mai nghe nàng nói nói, trừng mắt nhìn, hỏi:
"Vậy sao ngươi không giữ Tiêu ca ca lại?"
Như Thương than khổ:
"Ta nói chỉ là cảm giác, chưa từng tận mắt thấy qua. Hơn nữa loại cảm giác này chính xác hay không chính xác, cũng chưa xác định!"
Nói xong, lại nhìn Cô Độc Chứng, nói:
"Hay là... Ta tiếp tục thử đi tìm hắn?"
Cô Độc Chứng lại khoát tay ngăn lại:
"Không cần! Nếu hắn thật sự ở đây, nơi này xảy ra chuyện hắn nhất định đã sớm biết. Nếu như có thể cứu, tự nhiên sẽ ra tay giúp đỡ. Nếu hắn không ở đây, ngươi tìm cũng không tìm được."
"Nhưng mà ——"
Ầm ầm ầm!
Cửa phòng vang lên ba tiếng, có giọng nói hạ nhân truyền đến:
"Thái tử điện hạ, thị nữ của Liên phi nương nương - Mạc Diên cô cô cầu kiến!"
Một câu nói, khiến những người trong phòng ngẩn ra.
Liên phi vẫn trốn tránh không gặp Cô Độc Chứng, điều này ai cũng biết.
Nhưng Mạc Diên thế nhưng lại tự mình tìm tới cửa, thật sự là khiến người ta cảm thấy ngoài ý muốn.
"Mau mời!" Như Thương phục hồi tinh thần, phân phó một tiếng, sau đó bước nhanh về phía trước chủ động mở cửa phòng.
Cung nữ tên Mạc Diên mặc áo xanh đứng ở ngoài cửa, dáng vẻ ngoài ba mươi tuổi, cả người thanh thanh đạm đạm, có chút nghiêm túc.