Nói rõ ba điều đấy, dùng tay kéo hắn đứng lên, rồi nói:
"Còn có một điểm quan trọng nhất!" Như Thương khoa trương hít sâu một hơi: "Ngươi nói cho ta nghe, hai cái thứ này ngươi dẫn vào hoàng cung bằng cách nào?"
Mai Mai nháy mắt mấy cái, chỉ về một hướng, sau đó đáp lại:
"Từ cửa chính hoàng cung, quang minh chính đại mà dẫn vào!"
"Giữ cửa chính là mấy kẻ ngu ngốc sao?"
"Bởi vì ta nói cho bọn họ là thái tử điện hạ dẫn hai con hổ này vào ngừa rắn!"
Như Thương im lặng.
Hoàn toàn im lặng.
Nàng muốn quay người đóng cửa lại không thèm để ý đến Mai Mai càn quấy nữa, nhưng cửa đã bị hai con ‘mèo lớn’ đồng loạt ngăn lại, đóng cũng không đóng được.
Vừa nghiêng đầu, thấy một góc nhỏ trong viện, có một thân thể co rúc đang run lẩy bẩy, có lẽ là hạ nhân đang trốn.
Như Thương đi tới nhìn, lại thấy đó là Linh Nhi.
Thở dài kéo tiểu cô nương ra, Linh Nhi bị hai con hổ kia dọa đến toàn thân run rẩy, nhìn dáng dấp thật đáng thương.
Như Thương nhìn Mai Mai tỏ vẻ trách cứ, hắn cũng biết mình hình như có chút lộ liễu, vì vậy đi đến bên cạnh Linh Nhi, chủ động nhận sai:
"Linh Nhi ngươi đừng sợ, hai đứa chúng nó rất nghe lời, ta bảo nó cắn người nào thì nó sẽ cắn người đó, ta không bảo thì chúng nó cũng sẽ không cắn người!"
Lời này rất khó làm cho người ta tin tưởng, Linh Nhi mở to mắt trừng Mai Mai, trừng đến lòng hắn hốt hoảng.
Nhưng hổ cũng đã dắt vào, giở đưa ra ngoài sợ cũng không tốt.
Như Thương bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể giúp đỡ Mai Mai an ủi Linh Nhi.
Cũng may Linh Nhi nghe nàng, khi Như Thương chủ động thân thiết dẫn hai con hổ kia, Linh Nhi dần dần cũng không sợ nữa.
Từ đó, trong cung điện không tên, lại có thêm hai người mới —— Lão hổ!
Như Thương không thể không cảm thán: Mai Mai, ngươi thật đúng là một nhân tài!
Liên tiếp hơn hai tháng, mắt thấy mùa thu Đông Thục sắp trôi qua.
Khí trời dần dần chuyển lạnh, trong cung đưa tới cung viện bên này rất nhiều quần áo cùng với đồ dùng cho mùa mới sắp đến.