Huống chi tiếng ồn ào này còn quấy rầy giấc ngủ của chủ tử, nàng có nên giết sạch nô tài trong điện.
Nhưng mới vừa đứng dậy, lại truyền đến một tiếng kêu sợ hãi:
"Hổ! Tại sao lại có hổ ở đây! Cứu mạng!"
Lúc này Như Thương đang chuẩn bị xuống giường, vừa nghe động tĩnh này, suýt nữa lăn từ trên giường xuống!
"OMG!" Theo bản năng nói ra một từ Tiếng Anh, vội vàng ổn định thân hình của mình.
Hổ??
Đáng chết, Mai Mai muốn làm gì?
NGAO...Ô ——
Một tiếng hổ gầm cách cửa sổ truyền đến... Hình như là từ cửa phòng nàng.
Nàng bất đắc dĩ, chỉ đành phải nhanh chóng mặc áo ngoài, sau đó đi mở cửa phòng.
Như Thương bảo đảm, tuy cung điện này bình thường không nhiều người, nhưng bây giờ tuyệt đối là lúc nàng thấy ít người nhất.
Quanh sân không một bóng người, giống như trong nháy mắt tất cả mọi người đều biến mất, chỉ còn Mai Mai với khuôn mặt tươi cười vô hại đứng trước mặt nàng.
Cúi đầu thì thấy hai con hổ lớn, ở đại trạch ngoài thành, đang nằm dưới chân, có con còn trợn trắng mắt nhìn nàng.
Như Thương nuốt nước miếng, mặc dù nàng từng leo qua núi vượt qua rừng, cũng từng giết người cướp ngục.
Nhưng chưa từng trải qua những ngày làm bạn với hổ.
Đương nhiên không đến nỗi sợ, chỉ có điều cảm thấy... Có chút luống cuống.
"A Thương!" Thấy nàng sững sờ, Mai Mai dứt khoát vươn tay vẫy vẫy trước mắt nàng, rồi ngồi xổm người xuống gõ gõ đầu suy nghĩ, sau đó ngước đầu nói: "Ngươi xem hai tiểu lão hổ này có được không? Ta đặc biệt dắt bọn chúng tới làm bạn với ngươi đấy!"
Như Thương đau đầu nhức óc, chỉ cảm thấy hết cách với Mai Mai.
Nhưng trước mắt không thể nói, vì vậy uyển chuyển nói với hắn:
"Thứ nhất, bộ dạng hai con hổ này đúng thật nhìn cũng không tệ, nhưng tuyệt đối cũng không thể nói là đẹp mắt. Thứ hai, bọn chúng nhỏ chỗ nào? Con mắt nào của ngươi thấy chúng nó nhỏ? Chúng nó mà đứng lên, có thể cao bằng ta! Còn có thứ ba, ta xin ngươi đấy Mai Mai, ta chưa nghe ai nói con người mà đi làm bạn với hổ cả!"
_________________