Hoàng Phi Lính Đặc Công: Phượng Mưu Thiên Hạ

Chương 47: Mắt bị mù chính là đồ Vứt đi




Ánh mắt của nữ hài nhi được buộc lên rất cẩn thận, bằng nhiều mảnh vải lụa để che lại vết thương. 

Nàng cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ nghe người lôi kéo nàng nói đến cửa Vương Cung Tây Dạ. 

Nói cho cùng thì vẫn là hài tử, mặc dù mắt không thể thấy hoàn cảnh khác, nhưng đã đến một nơi mới lạ vẫn có chút hưng phấn nho nhỏ. 

Đang bận rộn cùng người bên cạnh hỏi thăm Vương Cung có xinh đẹp hay không, bỗng nhiên cảm thấy được đôi tay lôi kéo nàng rung lên một cái thật mạnh. 

Người mất đi ánh sáng, ở mặc khác bao giờ cũng nhạy cảm hơn một chút, người nọ ngẩn ra, Liên Nhi lập tức hiểu được hình như có cái gì đó không ổn. 

Vì vậy khẩn trương hỏi: 

"Chuyện gì vậy?" 

Còn không đợi bọn họ trả lời, đã nghe thấy sứ giả Tây Dạ đi ở đằng trước lớn tiếng kêu một câu:

"Ném người hai mắt bị mù ra! Phẩm chất như vậy sao có thể phù hợp vào Vương Cung Tây Dạ ta!" 

Mọi người kinh hãi, có người nhanh miệng trực tiếp hỏi lại: 

"Cái gì kêu ném ra? Người là nói Liên Nhi sao?" 

"Nói nhảm! Ngoại trừ nha đầu chết tiệt kia thì còn có thể là ai!" Giọng nói người Tây Dạ thô lỗ lại nóng nảy, hơn nữa đến địa bàn của mình, càng có vẻ không kiêng nể gì. "Ném ra chính là vứt xuống trên đường cái! Tốt số thì được người khác lượm về cho miếng cơm ăn, không thì sẽ chờ chết! Chúng ta không có vứt nàng ở trong sa mạc đã coi như nhân từ, còn hỏi nhiều lời vô nghĩa làm gì!" 

"Này..." Mọi người trong đội múa đều sững sờ ngay tại chỗ, cứ vậy "Ném" một người đi, mặc dù chuyện này cũng không là lần đầu tiên nghe nói, nhưng nếu bàn về tốt số có thể được người trợ giúp, vậy cũng phải là một người có thể làm việc hoàn chỉnh. Nay Liên Nhi đã mù hai mắt, hỏi ai còn có lòng tốt để đón nhận nàng? 

Đồng bạn dù sao chỉ là đồng bạn. Trong lúc giữa hai bên không quen không biết, tình cảm không có tốt đến mức phải vì đối phương mà đi nói hộ. 

Nhóm người sứ giả hung ác thô bạo như vậy, nếu là nói giúp cho, làm không tốt ngay cả bản thân cũng sẽ chịu liên lụy.