"Ngươi biết ta muốn nói không phải cái này!" Nàng than nhẹ, nói tiếp: "Ta cám ơn ngươi luôn ở bên ta! Từ sa mạc đến Dược Vương Cốc, rồi đến Thục Đô, Tấn Dương. Mãi cho đến tối nay, có ngươi ở bên cạnh, làm ta cảm thấy rất an toàn."
Giọng nói của nàng nhẹ nhàng mềm mại, làm cho người nghe rất thoải mái.
Cô Độc Chứng giơ tay lên vỗ về mái tóc của nàng, vuốt ve mấy lọn bị loạn.
Sau đó đưa tay lên đỉnh đầu nàng, khẽ dùng lực, mang theo một loạt khí chất bá đạo.
"Hai mươi lăm năm cuộc đời ta không cầu gì cả!" Hồi lâu, đỉnh đầu rốt cuộc có tiếng nói truyền đến, trầm trầm, trịnh trọng."Gặp ngươi, là ngoài ý muốn."
Lòng Như Thương như bị xoắn lại, treo giữa không trung, không cách nào bình tĩnh được, loại cảm giác này không tốt, để cho nàng mất tỉnh táo, tâm tư cũng rối loạn.
Muốn trốn, nhưng Cô Độc Chứng vẫn tiếp tục, không cho phép nàng không nghe.
"Ta là người ít nói, nhiều khi ta cảm thấy không nói cũng chẳng sao. Giúp ngươi thêm một chút, bảo vệ ngươi thêm một chút, cũng không tệ. Nhưng lòng tham của con người không dễ dàng thỏa mãn, giống như ta sau khi làm những chuyện này, thoải mái rồi thì lại muốn tiến thêm một bước. Muốn biết ngươi tính toán gì cho sau này, muốn biết trong tính toán của ngươi có còn cần đến ta làm... Chiến hữu của ngươi nữa hay không."
"Như Thương! Hoàng cung, thiên hạ này, với ta mà nói không có bất kỳ ý nghĩa gì. Ta chỉ muốn nắm tay sánh vai đi qua mưa gió, nếu như thấy được cầu vồng, đó chính là hạnh phúc!"
Có chất lỏng lành lạnh lướt qua gương mặt, Như Thương biết, đó là nước mắt của mình.
Nước mắt đối với nàng bây giờ mà nói đã không còn xa lạ, thế giới này cho nàng quá nhiều cơ hội rơi lệ.
Dần dần, cũng không còn bài xích.
Nàng thừa nhận, lời nói của Cô Độc Chứng đã khiến nàng cảm động.
Nàng thừa nhận, "Nắm tay sánh vai qua mưa gió" hấp dẫn nàng.
Cũng thừa nhận, trong nháy mắt, Cô Độc Chứng đã tiến vào trái tim của nàng.
_________________