Cô Độc Chứng không để ý đến hắn, chỉ ôm ngang Tần Như Thương lên, sau đó bay lên lưng ngựa.
"Truyền đạt những lời vừa rồi của Tây Dạ Vương không thiếu một chữ cho hoàng đế các ngươi là được!" Ném một câu như vậy, rồi sau đó giục ngựa, xoay người mà đi.
Đề Chân chiêu hô tướng sĩ tiến lên đỡ thái tử dậy, đưa đến chiến xa, mới chỉnh quân đi theo Cô Độc Chứng trở về!
Lúc này Như Thương lại sững sờ một chỗ, bị Cô Độc Chứng đặt phía trước, trong lúc nhất thời có chút…
"Ngươi, ngươi làm gì đấy?"
Nàng không suy yếu đến độ không cưỡi được ngựa, tuy vết thương Đồ Lạp gây ra trên vai nàng rất nặng, nhưng cũng chỉ là ngoại thương. Không có độc, không có nguy hiểm, đau thì đau một chút thôi, nàng cũng không yếu đuối như vậy.
Ai ngờ, chuyển động vài cái, hai tay Cô Độc Chứng đang dắt dây cương cũng nắm chặt hơn chút nữa, ở bên tai nàng nói một câu:
"Đừng động!"
Như Thương chỉ cảm thấy có hơi nóng thổi từ phía sau tai càng thêm bối rối.
Thật ra thì nếu như đổi lại là Tiêu Phương, nàng cảm thấy mình vẫn có thể tiếp nhận, không đến nỗi quá lúng túng, quá mất tự nhiên.
Nhưng hiện tại là Cô Độc Chứng, nàng chỉ cần nghĩ tới gương mặt không biểu tình của hắn và bộ dáng ngẩn người nhìn trời, thì không có cách nào gộp con người như hắn với mấy chuyện phong nguyệt lại một chỗ.
Khụ...
Dĩ nhiên, ý của nàng cũng không phải là nói bây giờ có phong nguyệt.
Dù có cường hãn đến đâu đi chăng nữa, cũng vẫn là con gái, hơn nữa Như Thương tự nhận nàng cũng không sao.
Cho nên bị hắn ôm lên như vậy, thật sự là có chút... Có chút...
Như Thương bí từ, từ trước đến giờ đối với phương diện này có hơi trì độn vì vậy nàng lựa chọn trầm mặc.
Chỉ là biểu hiện trầm mặc của nàng ở trong mắt Cô Độc Chứng chính là ngầm cho phép, vì vậy ôm nàng càng chặt, cho đến khi bên cạnh có một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến.