Như Thương biết giữa Mai Mai và động vật cảm tình rất sâu, hơn nữa những con chim nhỏ chết đi quả thật cũng mang đến cho nàng khiếp sợ không nhỏ.
Nhưng mà bây giờ không phải là lúc, nếu bọn họ quá mức xung động, rất dễ dàng ở trên mặt sông này sẽ động thủ cùng người Tây Dạ.
Hiện tại ngoại trừ hai người chèo thuyền cùng hắc y nhân và Liên Nhi ra, không biết trên thuyền kia còn có những người nào, nếu trong khoang thuyền còn có người khác, hoặc là thật sự chất đầy một đống rắn, vậy thì không phải dễ đối phó.
Nếu là một mình nàng dĩ nhiên không sợ, cộng thêm Vạn Sự Thông hay Mai Mai cũng không có vấn đề, thậm chí có khi Mai Mai còn có thể miễn cưỡng trao đổi cùng những con rắn kia.
Nhưng trước mắt trên thuyền cũng không chỉ có ba người bọn họ, trừ đi người chèo thuyền không nói, ngoài ra còn có hai người nhà một chút năng lực chiến đấu cũng không có.
Dưới tình huống như thế, một khi động thủ, thua thiệt tám chín phần mười chính là bọn họ bên này.
"Trước không nên đi!" Nàng khuyên ngăn Mai Mai, sau đó cũng đứng lên, lôi kéo hắn liền đi tới bên ngoài khoang thuyền.
Mai Mai không hiểu, gấp giọng hỏi:
"A Thương người đây là muốn làm cái gì?"
Như Thương nhìn hắn lắc lắc tay, giơ ngón trỏ che bờ môi ý bảo hắn đừng lên tiếng, rồi ngẩng đầu lên, thấy Vạn Sự Thông đã đi đến bên này.
"Cô nương." Vạn Sự Thông nhìn về phía Như Thương gật gật đầu, lại liếc mắt nhìn Mai Mai ở bên cạnh nàng, tự động quay đầu đi chỗ khác, phớt lờ không nhìn hắn.
Mai Mai cũng liếc hắn một cái, không muốn nhiều lời.
Như Thương chẳng quan tâm đi để ý tới kì quái giữa hai người, nàng gọi Vạn Sự Thông chính là muốn đứng cùng nhau ở mép ven thuyền, sau đó hất cằm về phía con thuyền kia, nhẹ giọng nói:
"Đừng lên tiếng, cẩn thận nhìn xem!"
Khi nói lời này, nam tử áo đen trên thuyền đối diện tựa hồ cũng đang nhìn đến bên này.
Nhưng mà cái mũ áo choàng phía sau hắn quá lớn, hầu như đã hoàn toàn ngăn trở ánh mắt, khiến cho bọn họ phân biệt không rõ đối phương rốt cuộc là nhìn về phía nơi nào.
Nhưng thân thể đã xoay trở về, lúc này đi vào là không nghi ngờ.