Hoàng Phi Lính Đặc Công: Phượng Mưu Thiên Hạ

Chương 33: Cuồng phong gào thét




"Tất cả trở về trong lều đi! Tất cả đều phải trở về hết cho ta!" Sứ giả Tây Dạ bắt đầu đuổi người: "Từng người đều phải trở lại trong lều, chuyện này ta nhất định sẽ tra rõ! Chúng ta sẽ đi kiểm tra từng cái lều vải, nếu như để phát hiện ra là một người trong các ngươi làm, thì đừng trách lão tử uống máu ăn thịt người!" 

Bị hù dọa như vậy, mọi người cũng ngoan ngoãn lẫn tránh về lều vải. Liên Nhi bị người khác mang đi, trong lều chỉ còn lại một mình Tần Như Thương. 

Thời điểm nàng ngồi trở lại trong lều cảm giác được tinh thần không yên, không phải là sợ bị người tra xét, ngoài ra muốn tra cũng không tra được, cho dù tra được là nàng làm, căn bản mấy tên sứ giả kia không phải là đối thủ của nàng. 

Người khác ở chỗ này sợ lạc đường, Tần Như Thương nàng cũng không sợ. 

Nàng đối với tiếng gió ầm ĩ đêm nay có chút dự cảm không tốt, lúc này đã vào đêm, sắc trời vốn đã tối, lại thêm gió lớn nổi lên bốn phía, tầm nhìn chung quanh chưa đến một thước cũng bị thổi tới. 

Theo kinh nghiệm của nàng, đây là đoạn mở đầu gió bão dữ dội, có lẽ trong vùng sa mạc này lập tức sẽ nổi lên một trận bão táp cắn nuốt vạn vật, có thể phòng tránh qua khỏi được hay không, một là phải xem kinh nghiệm của những người Tây Dạ này, hai chính là phải xem tạo hóa của mọi người. 

Đương nhiên, không phải vào thời điểm quan trọng, nàng không thể dẫn mưa tới để ngăn chặn toàn bộ cát bụi. 

Bởi vì trong lúc phát ra dị năng thì hai mắt của nàng luôn luôn nổi lên tầng sương đỏ, nếu như bị người khác nhìn thấy, sợ rằng sẽ cho nàng là yêu quái. 

Cho nên nàng rất tin tưởng gió bão sẽ đến, ngoại trừ nàng có phán đoán này, còn có Cô Độc Chứng. 

Vừa rồi trong lúc rối loạn nàng có để ý đến, hắn vẫn đang ngẩng đầu nhìn lại, đôi khi ngẩng lên còn có thể rung nhẹ. 

Có lẽ là vì một loại giác quan thứ sáu của nữ nhân nói cho nàng biết, Cô Độc Chứng kia nhất định cũng đã nhìn ra hiện tượng lạ. 

Đang nghĩ ngợi, đột nhiên nghe được bên ngoài một trận gào thét! 

Âm thanh đó, có khả năng không phải của con người phát ra, cũng không phải là dã thú, mà là gió bão nổi giận tàn phá bừa bãi.