Hắn mười tám tuổi thống nhất mười vạn đại quân Đông Thục, ở trên chiến trường trăm trận trăm thắng, nhưng thực sự không có nắm chắc phần thắng ở trước mặt ba người không chịu thua thiệt này.
Hắn vẫn là người thức thời, thấy bản thân không có phần thắng, liền dứt khoát bỏ qua chuyện lúc nãy, ngược lại tiếp nhận đề nghị của Tần Như Thương:
"Tốt!" Hắn nói: "Được rồi! Ta mang bọn ngươi đi gặp phụ hoàng! Đến lúc đó sống hay chết, các ngươi cũng đừng hối hận!... Hừ!"
Tức giận mạnh mẽ xoay người trở về, một phen kéo con ngựa của phó tướng bên cạnh qua, tự mình cưỡi đi, lại vung tay về phía tướng sĩ, nói:
"Chuẩn bị ngựa cho bọn hắn! Hồi kinh!"
Xảy ra một trận náo nhiệt cuối cùng cũng kết thúc, ba người Cô Độc Chứng lên ngựa, đi theo vị nhị hoàng tử ra thành Thục Đô.
Lúc này Như Thương mới quay đầu nhìn lại, phát hiện vốn cửa thành đã được bọn họ mở ra nhưng cuối cùng lại bị tên tướng sĩ xuất hiện đóng chặt.
Bên trong thành có tiếng người huyên náo kêu lên, nhưng không ai quan tâm tới. Có một số tướng sĩ không cùng đi theo ra, vây quanh đối diện ở cửa thành không biết đang trao đổi cái gì.
Trong lòng nàng nổi lên một suy nghĩ không tốt, giống như nghĩ tới điều gì, nhưng cũng không có dừng bước. Khi quay đầu trở lại, Cô Độc Chứng đã nhanh chóng đi qua chỗ của nàng.
Như Thương giục ngựa đuổi theo, chậm lại ở bên cạnh hắn, sau đó suy nghĩ một chút, đến gần nói với hắn:
"Móng tay của ta xem ra không cắt được!" Vừa nói vừa đưa bàn tay đến trước mặt của hắn.
Cô Độc Chứng cúi đầu nhìn lại, liền thấy hai móng tay ngón trỏ dài hơn một tấc của Như Thương đã bị đứt đi một nửa.
Chỗ đứt rời đã được nàng mài rất trơn nhẵn, mặc dù người khác nhìn đến không có gì khác, nhưng đối với người đã từng nhìn qua bộ dáng móng tay lúc trước, vẫn không khỏi sinh ra tiếc hận.
Đương nhiên, tất cả tâm tình Cô Độc Chứng không chỉ là tiếc hận.
Hắn có một loại cảm tình không rõ ràng lắm, còn thêm một loại gọi là đau lòng gì đó, cho nên bấy lâu nay trên mặt hắn không có biểu cảm cũng hiện ra vẻ buồn rầu.