Con người đối với mê tín có một loại bẩm sinh tiếp nhận cùng sợ hãi, đừng nói là cổ nhân chưa từng được khoa học giáo dục, cho dù là cuộc sống văn minh mức độ cao ở thế kỷ hai mươi mốt, tuyệt đối vẫn có phần lớn người đối với những thứ này duy trì thái độ trung lập.
Không nói tin tưởng, nhưng cũng không vi phạm.
Đối với hiệu quả của những lời này, nhị hoàng tử rất là hài lòng. Một mặt mang theo ý cười âm hiểm không dễ dàng phát giác nhìn về phía ba người bọn họ, mặt khác thỉnh thoảng lại nhìn cả đám dân chúng xung quanh.
Khi ánh mắt của hắn dừng lại mặt Tần Như Thương thì nàng cười tươi tắn một cái, vào lúc này loại tươi cười xinh đẹp sống động này lại sinh ra một trận khí thế mạnh mẽ đánh thẳng đến, nam tử trên lưng ngựa không tự chủ được ngửa thân thể ra sau một chút.
Như Thương nhếch khóe miệng, cố tình nụ cười dần dần thu hồi, tiếp theo ở trên mặt bao phủ một tầng sương lạnh, khiến cho người ta vừa nhìn đến sẽ không rét mà run.
Nàng giơ lên ngón tay cái về phía nhị hoàng tử ngồi cao trên lưng ngựa, không tiếng động tán thưởng bọn họ.
Người nọ theo bản năng ưỡn ưỡn thân thể, nhưng mặc kệ là ngồi thẳng hay ngồi nghiêng, khi đối mặt cùng lúc một mỹ nhân lạnh lùng và một nam tử cao ngạo mặt không biểu cảm như vậy, thì bản thân vô luận như thế nào cũng không biểu hiện được phần khí thế cùng tôn quý ngày thường nên có.
Hắn muốn chuyến đi Đông Thục này mau sớm kết thúc, nếu có thể, đời này hắn cũng không muốn đến chỗ này lần nữa, càng không muốn gặp lại hai người kia.
Nghĩ như vậy, nhị hoàng tử chuyển hướng thân thể tới dân chúng Thục Đô, chuẩn bị mở miệng nói tiếp những lời nói kích động, muốn đánh tan hoàn toàn hình tượng Cô Độc Chứng xây dựng lên ở trong lòng dân chúng lúc trước, đồng thời cũng mong dân chúng hợp nhau tấn công, nhanh chóng đuổi người được gọi là thái tử này ra khỏi thành.
Nhưng không đợi hắn mở miệng, Tần Như Thương đã bước lên giành nói trước.
Ngay sau đó, một giọng nói phối hợp với vẻ mặt lạnh lẽo đến mức khiến cho giữa mùa hè nóng bức cũng gần như rét lạnh.