Lúc này Quỷ Đồng cũng vội chạy đến bên cạnh, bầy sói thấy bọn họ không chuyển động nữa, cũng không tiếp tục tấn công, chỉ là vọt tới phía trước ngăn cản con đường xuống núi, sau đó cùng nhau ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ.
Hai phe nhìn nhau được một lúc, Như Thương nhìn vào ánh mắt của bầy sói trắng, cảm giác vừa rồi từ trong lòng dâng lên càng ngày càng nhiều.
Vì vậy nàng kéo kéo Cô Độc Chứng bên cạnh nói:
"Hình như những con sói này cũng không có ý định thương tổn chúng ta, bọn chúng chỉ muốn ngăn trở đường, không để cho chúng ta xuống núi."
Cô Độc Chứng gật gật đầu, nói ra một câu càng khiến người ta giật mình:
"Không ngờ Quỷ Đồng đã đoán sai! Chúng nó không phải đến báo thù, mà là đến để báo ân!"
Lời này Quỷ Đồng suy nghĩ không hiểu được, nhưng Như Thương thì lại hiểu. Vì vậy liền tiếp lời của hắn giải thích cho Quỷ Đồng:
"Nếu như ở trong thôn chúng ta giết chết một nhóm sói kia vừa đúng là địch của bọn chúng, vậy những con sói trắng này thật sự rất có khả năng là đến báo ân! Bọn chúng xuất hiện, nhưng cũng không hại chúng ta, có lẽ đường đi ở phía trước nhất định là đặc biệt nguy hiểm, cho nên chúng nó không muốn để chúng ta đi qua chịu chết!"
Lời này Quỷ Đồng nghe vào trong tai thấy rất kỳ quái, hài tử không nhịn được lên tiếng hỏi ra:
"Tỷ tỷ, ngay cả tâm tư của sói ngươi cũng đoán được?"
Như Thương cười nhạt, nói:
"Cũng chỉ là suy đoán mà thôi, kết quả có phải hay không, e là phải hỏi bọn chúng một chút!"
Khi nói chuyện nàng nhìn tới bầy sói đang bám sát gào thét ầm ĩ, rồi lại liếc mắt nhìn Cô Độc Chứng.
Thấy hắn gật đầu, lúc này nàng mới đi lên một bước, lấy lại bình tĩnh, sau đó nói chuyện bằng một loại thanh âm hết sức nhẹ nhàng cũng rất nhu hòa, khiến cho lòng người trấn định vui vẻ, dễ chịu. Nhưng Như Thương nói chuyện cũng không phải với người, đối tượng nàng trao đổi, chính là sói trắng Bắc Cực.
Chỉ nghe nàng nói:
"Ta biết là các ngươi có lòng tốt ngăn cản, con đường xuống núi phía trước hẳn là đặc biệt nguy hiểm đáng sợ đi!"
_________________