Hoàng Phi Ham Sắc Cả Tài

Chương 92: 92: Sao Lại Không Trông Kỹ Thất Hoàng Tử






Tô Diễm nghe thế mặt đổi sắc.

"Biết chỉ số thông minh của Thất hoàng tử không so được với người thường, sao lại không trông kỹ!"
"Tiểu nhân! chúng tiểu nhân đều ở ngoài tìm kiếm tung tích của hoàng tử phi, ngay cả Lý quản gia cũng đã đến phủ Kinh Triệu báo quan rồi, cho nên trong nhất thời thì! " Gã sai vặt còn đứng đó giải thích, nhưng mà Tô Diễm cũng không muốn tiếp tục lãng phí thời gian ở đây nữa.

Cô mắng một câu đáng chết, sau đó xoay người nhìn lại đường cái ở kinh thành trống rỗng lúc sáng sớm.

Theo như lời của gã sai vặt kia, Tiêu Kì Lăng là buổi sáng ra ngoài, vậy hẳn là vừa mới xuất phủ, có lẽ là đi không xa.

Nghĩ đến đây, Tô Diễm bắt đầu tìm kiếm bốn phía, thậm chí không bỏ qua cho từng ngóc ngách đi qua.

Nhưng mà, cô tìm từ đầu đường đến cuối hẻm, đều không phát hiện Tiêu Kì Lăng, lúc này trong lòng lại càng thêm sốt ruột.

"Đi đâu rồi!"
Quay đầu lại nhìn xung quanh, ánh mắt của cô đột nhiên phát hiện một cái ổ ăn mày cách đó không xa.

Trong kinh thành có ổ ăn mày cũng không có gì lạ, chỉ có điều là bây giờ trước cái ổ ăn mày kia có rất nhiều người vây quanh, đều là mấy tên du côn lưu manh, bọn họ đối diện với người bị chắn bên trong góc tường cười cợt mắng giận, lập tức hấp dẫn sự chú ý của Tô Diễm.


"Đến đây, chui đũng quần cho gia, chui xong mới thả ngươi đi!"
"Nhanh chân lên, nếu không sẽ không trả tiểu nương tử của ngươi lại cho ngươi đâu.

"
Một giọng nói yếu ớt vang lên: "Mấy người trả lại nương tử cho ta, trả lại! "
Giọng nói này không lớn, lại thêm chợ sáng những gánh hàng rong ngày một nhiều, càng yếu ớt như tiếng muỗi kêu, nhưng mà Tô Diễm vẫn nghe thấy, cô bỗng nhiên xoay người, trực tiếp đi về phía đám người kia.

"Tránh ra.

"
Đám du côn lưu mạnh còn đang bắt nạt người ở đằng kia, vừa nghe thấy có giọng quát lớn sau lưng, đều quay đầu nhìn lại.

Đám kia nhìn thấy người đến là Tô Diễm, đầu tiên là sửng sốt, sau đó thì phá lên cười.

"Ha ha ha, nữ nhân xấu xí đến tìm phu quân ngốc rồi!"
Tiêu Kì Lăng cúi đầu trong ổ ăn mày vừa nghe thấy giọng của Tô Diễm, lúc này ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ rực, đều là vẻ vui mừng và kích động.


Trực tiếp bước lên nhào vào trong ngực Tô Diễm, vừa khóc vừa lầm bầm.

"Hu hu hu, nương tử à cuối cùng nàng cũng về rồi, ta nghĩ nàng không cần ta nữa hu hu hu! "
Nhìn Tiêu Thừa Bạch cả người bị ném đầy quả thối, ánh mắt Tô Diễm ngưng lại, sau đó vỗ vỗ lưng hắn, giọng nói trấn an.

"Ngoan, đây không phải là về rồi sao? Đừng khóc, ta mang chàng về nhà.

"
Cô cố ý nhấn mạnh chữ nhà này, lúc nói còn nắm chặt bàn tay lạnh như băng của Tiêu Kì Lăng.

Sau đó, Tô Diễm ngẩng đầu lên nhìn bọn du côn lưu manh đang nhìn chằm chằm vào bọn họ cười trào phúng, ánh mắt lại sâu hơn.

"Đừng cho là ta không biết các ngươi là ai sắp xếp đến, nói cho các ngươi biết, cút nhanh lên, nếu không sau một khắc thì đầu các ngươi đều phải dọn đi, không tin thì! thử xem?"
Mặc dù trước đó Tô Diễm mang lại cho người ta cảm giác rét lạnh, đặt biệt là ánh mắt như dao khi nói mấy lời ác độc, đủ để đâm chết người.

Nhưng mà cô bây giờ, ẩn ẩn lại có nhiều hơn tư thế của một kẻ bề trên, đặc biệt là khi nói chuyện cô nâng cằm lên, thậm chí làm cho người ta có ý nghĩ muốn phủ phục quỳ lạy!
Một tên bụi đời trong đó, kiên trì chọt một câu.

"Ngươi! ngươi rảnh rỗi đe dọa chúng ta, hay là đi quản người trong phủ của mình đi!"
Tô Diễm nghe được ý tứ trong lời nói của tên bụi đời đó, lập tức dừneg bước chân rời đi lại, quay đầu híp mắt hỏi hắn ta.

"Ngươi có ý gì!".