Hoàng Phi Ham Sắc Cả Tài

Chương 22: 22: Thê Tử Ta Cũng Muốn Uống Thuốc Bổ






Cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của ngũ hoàng tử sau lưng, sắc mặt Tô Diễm vẫn như bình thường, bước chân cũng vẫn nhẹ nhàng như cũ, nhưng mà nếu như có ai nhìn kỹ thì có thể phát hiện ra vẻ phức tạp sâu trong đáy mắt của cô, giống như là lo lắng, lại giống như là kích động.
Yến hội vào ngày hôm nay giống như là một bữa hồng môn yến, huống hồ gì còn có nhiều ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào cô và Tiêu Kì Lăng.

Tiến vào cánh cửa cung này, căn bản không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Haiz...!đi một bước tính một bước thôi.
Đang muốn tiếp tục bước lên phía trước, Tô Diễm lại phát hiện nam tử sau lưng bất động, cô quay đầu nhìn lại, vẻ mặt tràn đầy kỳ quái mà hỏi.
“Sao vậy, sao lại không đi?”
Tiêu Kì Lăng cắn ngón tay, giống như là đang muốn hỏi gì đó, hắn đi đến bên cạnh Tô Diễm, mở miệng hỏi.

“Nương tử, ta cũng muốn tinh lực dồi dào đại chiến bảy tám hiệp, nàng có thể cho ta uống một chút thuốc bổ đó được không?”
Nói xong, hắn còn liếm miệng một cái, dáng vẻ như rất chờ mong.
Đầu tiên là Tô Diễm sửng sốt, sau đó liền bật cười một tiếng.
“Ngươi...!thứ này bọn họ có thể dùng, ngươi không thể dùng được, có biết chưa?”
Tiêu Kì Lăng mân mê miệng: “Tại sao, tại sao Thái công tử và ngũ hoàng huynh có thể dùng mà ta lại không thể.

Nương tử bất công, bất công.”
Tô Diễm vô cùng bất đắc dĩ, chỉ có thể tùy tiện mượn cớ qua loa: “Bởi vì bọn họ nghe lời, người nghe lời mới có thể uống được, ngươi không nghe lời, thường xuyên chọc ta tức giận, cho nên không thể uống.”
Tiêu Kì Lăng vội vàng kéo ống tay áo của Tô Diễm, giống như là đang làm nũng.
“Ta nghe lời mà, ta nghe lời nhất, nương tử cho ta uống đi mà.”
“Không được.”
“Cho ta đi mà.”
Tô Diễm bị hắn lôi kéo đến phiền, dứt khoát chạy đi.

Tiêu Kì Lăng nhanh chóng đuổi theo, hai người bắt đầu một quãng đường ta chạy ngươi đuổi vô cùng vui vẻ, làm cho đám cung nhân ở bên cạnh cảm thấy choáng váng.

Cùng lúc đó trên lầu các ở thành cung cách đó không xa có người mặc một thân trường bào tuyết trắng đứng đón gió.
Phương hướng mà hắn ta đang nhìn chính là bóng lưng Tô Diễm và Tiêu Kì Lăng đang đuổi bắt đùa giỡn với nhau, cũng không biết là nghĩ đến cái gì đó, lập tức ý cười bên khóe miệng của hắn ta lại từ từ sâu sắc hơn.
Ngược đời là nụ cười này của hắn ta không ôn hòa giống như xưa kia, mà mang đến cho người ta một cảm giác lạnh lẽo.
Bên cạnh có cung nhân đi tới, nhìn thấy nụ cười lạnh lẽo của hắn ta thì khẽ giật mình, nhưng mà lúc ngẩng đầu lên một lần nữa thì biểu cảm trên mặt nam tử đã khôi phục lại như lúc ban đầu, dường như không có chuyện gì xảy ra.
“Tam...!tam hoàng tử, chúng ta đến yến hội trước hay là đến thăm hỏi Dung phi nương nương trước.” Cung nhân cung kính hỏi.
Tiêu Vân Hạo thu hồi tầm mắt: “Đi thăm hỏi mẫu phi trước đi.”
“Vâng.”
Yến hội đầu xuân này là do một mình Từ hoàng hậu tự chuẩn bị, khác biệt với những năm qua, đó chính là yến hội năm nay không được tổ chức trong cung điện mà là tổ chức ở ngự hoa viên.
Quyết định như thế rất tốt, vừa có thể nói chuyện phiếm, vừa có thể ngắm cảnh.
Có thể là đến sớm một chút, đợi đến lúc Tô Diễm dẫn Tiêu Kì Lăng đi vào trong yến hội, ở đây cũng chỉ có mấy người lẻ tẻ.


Ngồi đây cũng nhàm chán, Tô Diễm thấy phong cảnh ở ngự hoa viên khá đẹp, cho nên liền lôi kéo Tiêu Kì Lăng đi dạo trong rừng đào ở quanh đó.
Không ngờ vừa mới vào đến rừng đào thì lại oan gia ngõ hẹp gặp phải người quen.
“Tô muội muội nhìn xem đó là ai kìa, không phải là Tô Diễm xấu xí đoạt hôn sự của muội đó là.”
Tô Diễm đang nói chuyện với Tiêu Kì Lăng, đột nhiên lại nghe thấy giọng điệu âm dương quái khí, lúc này mới xoay người nhìn lại, chỉ nhìn thấy ở phía dưới cây đào cách đó không xa chính là Tô Mộng Đình cùng với một quý nữ khác đang nhìn bọn họ.
Tô Mộng Đình cúi đầu, một bộ dạng ấm ức như người bị hại, còn lôi kéo quý nữ ở bên cạnh mà khuyên nhủ: “Nguyệt tỷ tỷ, chuyện này không thể trách trưởng tỷ của muội được, ai..."
“Tô muội muội, muội quá dễ bắt nạt, bị một nữ tử xấu xí như thế chèn ép, nhưng mà cho dù nữ tử xấu xí cướp hôn sự thì có như thế nào chứ, còn không phải là xứng với một kẻ ngốc hả? Hừ, Tô Diễm, ngươi không cảm thấy xấu hổ chút nào à?”
Lúc này, lực chú ý của đám người đều đặt trên người Tô Diễm, cho nên căn bản không chú ý tới trong đáy mắt của nam tử đứng bên cạnh cô lướt qua một tia sát ý và lạnh lẽo....