Hoàng Phi Ham Sắc Cả Tài

Chương 17: 17: Nam Nhân Đó






Tô Diễm thầm nghĩ quả nhiên là cái tên ngu ngốc này đã bị mắc câu rồi, cô mỉm cười quay đầu nói.

“Hai mươi lượng.


“Đắt như vậy, ngươi cướp tiền hả!”
Tô Diễm nghĩ thầm ngươi khi dễ thất hoàng tử nhà bọn ta, chỉ là dược phí cũng không đủ, hai mươi lượng này thế mà còn ngại nhiều.

Sau đó, cô lại giơ thêm ba ngón tay.

“Ba mươi lượng.


Mặt của Thái công tử hoàn toàn đen thui.

“Ngươi có dám tăng giá nữa không?”
Ý cười trên mặt Tô Diễm vẫn không giảm, bình tĩnh thu hồi hai ngón tay.

Thái công tử trố mắt: “Mười lượng?”
“Không, một trăm lượng.



“Cái gì? Tô Diễm, ngươi muốn tiền đến điên rồi hả!”
Ở bên cạnh có người phụ họa: “Đúng đó đúng đó, hai ngày trước nàng ta vừa mới kéo mấy rương đồ vật rất lớn từ Vũ An hầu phủ, bây giờ lại đến đây lừa bịp chúng ta, chắc là muốn tiền đến điên rồi.


Tô Diễm cũng không vội, bước lên đưa tay chọc chọc vào eo trái của vị công tử gầy gò.

Ai ngờ sắc mặt của Thái công tử lập tức thay đổi, trở nên tái nhợt, ở trên trán còn toát mồ hôi lạnh.

“Ngươi! ngươi làm gì với ta!”
Có lẽ là bởi vì chạm vào Thái công tử một chút, Tô Diễm có chút ghét bỏ, cô phủi phủi bụi trong tay mình rồi nói.

“Không có làm gì hết, chỉ là ấn vào vị trí này ngươi sẽ cảm thấy đau nhức, chỉ có điều là trước kia ngươi không phát hiện ra mà thôi.


Thái công tử tự mình ấn lên, quả thật là rất đau, hắn ta cũng mặc kệ nhiều như vậy, lấy ra tờ ngân phiếu một trăm lượng ném qua cho cô: “Mau nói cho ta biết đơn thuốc nhanh lên.


Tô Diễm nhận lấy, nói một tiếng hào phóng, sau đó trở lại bên cạnh Thái công tử rồi dùng âm thanh chỉ có hai người nghe thấy mà nói với hắn ta.

“Nghe đây, ta chỉ nói một lần thôi.


“Đang nghe đây này, nói nhanh đi.


“Phục linh, bạch chỉ, đương quy, rắn sàn tử! còn có một vị thuốc quan trọng nhất đó chính là nước tiểu đồng tử.

À đúng rồi, một dặn dò cuối cùng, sau khi ngươi uống thuốc này xong thì phải cấm dục một năm rưỡi, nếu không thì uống thuốc không có tác dụng đâu.


Lúc bắt đầu nghe còn có chút đàng hoàng, nhưng mà vừa nghe thấy mấy câu cuối cùng, gương mặt Thái công tử lập tức đen như đáy nồi.

Tô Diễm nói xong, phủi mông liền cầm tiền đi khỏi.


Thái công tử nhìn bóng lưng của cô, lúc này mới biết mình bị cô lừa rồi, cũng mặc kệ bây giờ đang trên đường, xung quanh đều là người đang nhìn, trực tiếp chửi ầm lên với bóng lưng của Tô Diễm.

“Hay cho Tô Diễm, bản thân xấu xí thích thái tử điện hạ bị người khác khinh bỉ thì không nói, lại cướp hôn sự của muội muội mình, bây giờ trở thành thất hoàng tử phi, ngươi liền bắt đầu đắc ý rồi có đúng không.


“Hừ, ngươi nói thân thể của ta không tốt, ít nhất là lão tử vẫn có nữ nhân, ngươi thì sao, cả đời ngươi đều phải ở bên cạnh một kẻ ngốc, hắn ta còn có thể động phòng với ngươi được à? Ta thấy cái tên ngốc đó cùng lắm cũng chỉ có thể nửa đêm tìm ngươi uống sữa còn tạm được.


“Ta nói cho ngươi biết, thất hoàng tử chính là một đống phân bị người khác ghét bỏ, là đống phân bị thiên hạ thóa mạ.


Những lời nói khó nghe của Thái công tử vừa mới tuôn ra khỏi miệng, trong nháy mắt người trên đường không nhịn được cười, đồng loạt bắt đầu chỉ trỏ Tô Diễm.

Lúc đầu Tô Diễm cũng không muốn phản ứng hắn ta, chỉ coi như là chó hoa sủa loạn, nhưng mà nghe thấy câu nói phía sau hắn ta bắt đầu sỉ nhục Tiêu Kì Lăng, rốt cuộc Tô Diễm cũng không chịu được nữa.

Cô chỉ thoáng quay người lại, đôi mắt như dao mang theo ánh sáng tàn độc nhìn thẳng về phía người kia.

“Nói thêm một chữ nữa, ngươi có tin là bây giờ ta có thể khiến cho ngươi thành thái giám không hả.


“Dựa vào ngươi ấy? Phì?”
Tô Diễm đột nhiên lấy một con dao găm từ bên hông ra, bước từng bước một đi đến gần hắn ta.

Cái gì, nữ nhân xấu xa này muốn nói chơi làm thật?

Thái công tử lùi về phía sau hai bước, đang suy nghĩ xem phải làm như thế nào, không nghĩ tới là Tô Diễm lại đột nhiên dừng bước.

Cô đi lướt qua trước mặt đám công tử, nhìn vào một cái hẻm nhỏ ở bên ngoài đám người, lúc nãy ở đó có một bóng người chợt lóe lên.

Mặc dù đã thay y phục, khí chất có hơi không giống, đồng thời lại biến mất vô cùng nhanh chóng, nhưng mà Tô Diễm vẫn có thể cảm thấy bóng lưng của người này hết sức quen thuộc, hình như là! Tiêu Kì Lăng.

Tiêu Kì Lăng ra ngoài làm gì, còn lén lút đi đến con hẻm nhỏ này.

Tô Diễm cũng không quan tâm đám công tử này, cô thu hồi con dao găm, đẩy đám người trước mặt, bước nhanh đi đến con hẻm nhỏ.

Con hẻm nhỏ vô cùng sâu, đi đến cuối đường thì chỉ có một cánh cửa gỗ.

Lúc này, cửa gỗ khép lại, hình như là vừa mới có người đi vào.

Cô nhíu mày, hạ thấp tiếng bước chân, chậm rãi đẩy cửa vào.

Lúc ở trong con hẻm nhỏ dường như cô có thể ngửi được khí tức của một người cô quen thuộc, nhưng mà đi vào trong căn nhà cũng chỉ có long tiên thương nhàn nhạt.

Một khắc sau!.